Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1497

Lục Châu cũng không còn thời gian mà lo lắng chuyện Hỏa Phượng, nếu trong hắc vụ có một con hung thú còn cường đại hơn Hỏa Phượng thì hắn tiêu đời.
Chuồn êm mới là thượng sách. Dưới tình huống này, cái gì mà hình tượng đều vất đi sạch.
Lục Châu nhìn xuống quả trứng dưới đất, suy tư một chút, sau đó hắn giật xuống ống tay áo, dùng vải bọc lấy quả trứng rồi ôm nó bay trở về.
Hắn thu hồi ngũ trọng kim thân, vừa cấp tốc bay đi vừa ngoái đầu nhìn ra phía sau. Hắc vụ lúc này đã ngưng rúng động, trở nên yên ổn như trước.
“Cân bằng giả?”
Nếu là hung thú, hẳn sẽ không bỏ qua cơ hội này để chém giết một trận. Chẳng lẽ Hỏa Phượng niết bàn thành thánh khiến sự mất cân bằng xuất hiện, nên cân bằng giả mới ra tay?
Lam Hi Hoà từng nói, nàng cũng là cân bằng giả. Cân bằng giả không phải vô địch, nhưng chắc chắn vô cùng cường đại. Tựa như Côn Bằng trong Vô Tận Hải, muốn đánh giết nó phải hao hết toàn bộ năng lượng của Hệ thống.
Vấn đề là dù làm thế cũng chưa chắc đã giết được Côn Bằng. Côn Bằng thân kinh bách chiến, quanh năm tồn tại trong Vô Tận Hải làm sao có thể không có chút thủ đoạn? Tựa như Diệp Chính, rõ ràng đã kích hoạt đánh giết nhưng hắn vẫn còn sống nhăn răng.
Chẳng lẽ trên người Diệp Chính có ba cái khôi nô? Một lần là thẻ Một Kích Chí Mạng có hiệu quả nhân đôi, một lần là khi Hỏa Phượng thi triển tuyệt chiêu.
Lục Châu phi hành một khắc đồng hồ, rốt cuộc cũng nhìn thấy trên bầu trời có bốn mươi chín kiếm khách và Tần Nhân Việt đang lăng không đứng.
Lục Châu nhìn một vòng, phát hiện Diệp Chính đang ngồi xếp bằng dưới đất. Dù hắn đã bị thương nhưng nếu xảy ra xung đột, Lục Châu chỉ có thể vận dụng chút điểm công đức còn lại.
Thấy Lục Châu, Tần Nhân Việt lộ vẻ vui mừng nói: “Chúc mừng lão tiên sinh đánh lui Hỏa Phượng.”
Bốn mươi chín kiếm khách đồng thời khom người. Sau khi bị tập thể hạ thấp một Mệnh Cách, bọn hắn trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Diệp Chính đột nhiên mở mắt nhìn về phía Lục Châu. Dù hắn rất kiêng kỵ thực lực Lục Châu nhưng trong mắt vẫn ngập tràn cừu hận.
Ba mươi sáu nho sinh bây giờ chỉ còn lại năm người do Diệp Chính dốc hết toàn lực cứu ra khỏi biển lửa. Nhưng cứu được rồi cũng khó lòng trở lại trạng thái đỉnh phong.
Diệp Chính cau mày, ánh mắt càng lúc càng lăng lệ.
Một nho sinh toàn thân đen thui ngồi bên cạnh nắm lấy cánh tay hắn, thấp giọng nói: “Chân nhân… nhẫn nhịn!”
Thù hận trong mắt Diệp Chính từ từ biến mất, trở lại bình tĩnh.
Đã rất lâu rồi tâm trạng của hắn không có ba động thế này. Đối với Diệp Chính, tận mắt nhìn thấy đồng môn chết đi là một loại đả kích cực lớn.
“Thật ngại quá, đến chậm rồi.”
Từ trong hư không tối đen chợt truyền đến một âm thanh trầm thấp hữu lực, lại có vẻ hoạt bát nhẹ nhàng.
Đám người quay đầu nhìn sang.
Trên bầu trời đêm bị cuồng phong tàn phá, một toà phi liễn trông như chiếc thuyền u linh bỗng đâu xuất hiện.
“Thác Bạt Tư Thành?” Tần Nhân Việt nhíu mày.
Trong mắt Diệp Chính hiện lên tia dị sắc.
“Thác Bạc huynh, từ khi tạm biệt đến nay không xảy ra việc gì chứ?” Diệp Chính cất tiếng chào hỏi.
“Diệp chân nhân cũng ở chỗ này? Xem ra ta đã bỏ lỡ một màn kịch hay.” Thác Bạt Tư Thành nhẹ nhàng nói.
“Ngươi thật sự đã đến chậm rồi. Nhưng mà… cũng may là ngươi đến chậm.” Tần Nhân Việt nói.
“Xin chỉ giáo cho?”
“Hỏa Phượng niết bàn thành thánh, Tam Thập Lục Thiên Cương toàn bộ bị miểu sát, nay chỉ còn lại Diệp chân nhân và năm tàn binh.” Lời của Tần Nhân Việt vừa có ý uy hiếp Thác Bạt Tư Thành, vừa có ý cảnh tỉnh Diệp Chính.
Trong lòng Diệp Chính bốc lên nộ hoả nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Thác Bạt Tư Thành kinh ngạc nói: “Niết bàn thành thánh… vậy ta đúng là đã tránh thoát được một kiếp. Hai vị chân nhân, ngày sau gặp lại, ta đi trước một bước.”
Tần Nhân Việt nói: “Ngươi định đi bắt Lục Ngô?”
Thác Bạt Tư Thành cười đáp: “Tần chân nhân cũng muốn tranh với ta?”
Hắn tin chắc Hỏa Phượng đã tiêu hao gần hết lực chiến đấu của hai người này. Nay thiên thời, địa lợi, nhân hoà đều hướng về Thác Bạt Tư Thành hắn.
Oanh.
Âm thanh đạp đất vang lên, đại địa rung động, đám người lập tức giật mình nhìn về phương bắc.
Trong bóng đêm đen kịt đột nhiên xuất hiện một cái đầu khổng lồ từ từ ló ra giữa màn hắc vụ. Cái đầu há mồm nói:
“Các ngươi muốn bắt bản hoàng?”
“Lục Ngô?!!”
“Lui lại! Mau lui lại!!”
Tần chân nhân và bốn mươi chín kiếm khách rất nhanh đã lùi về sau một khoảng xa.
Diệp Chính cũng cấp tốc mang theo năm tên tàn binh lao vọt ra sau.
Trong toà hắc sắc phi liễn, Thác Bạt Tư Thành cũng không ngờ được Lục Ngô lại chủ động đưa tới tận cửa.
Toàn bộ tu hành giả như lâm đại địch, chỉ có một người vẫn đứng yên bất động.
Lục Châu vuốt râu, lạnh nhạt nhìn đám người.
Tần Nhân Việt chớp mắt nói: “Lão tiên sinh?”
Hắn vội vàng ra hiệu cho Lục Châu tiến về phía mình. Tần Nhân Việt không hy vọng Lục Châu xảy ra chuyện, hắn muốn kết giao với người này.
Lúc này, trên đỉnh đầu Lục Ngô, Đoan Mộc Sinh thò đầu ra nhìn xuống, khom người hành lễ:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Miễn lễ.” Lục Châu đáp.
Đoan Mộc Sinh vỗ vỗ đầu Lục Ngô. Lục Ngô bèn hạ thấp đầu xuống nói: “Tham kiến Các chủ.”
Đã vào Ma Thiên Các thì phải tuân thủ quy củ Ma Thiên Các. Người như thế mà thú cũng vậy.
Bầu trời đêm lâm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió thổi như đao cắt khiến lòng người chết lặng.
Bốn chữ này của Lục Ngô hoàn toàn khiến tam đại chân nhân kinh hãi.
Đúng như lời Lục Châu đã nói, Lục Ngô là thú hoàng dưới trướng hắn.
Tất cả mọi người đều cho rằng hắn khoác lác, nhưng Lục Châu chỉ là trần thuật lại một sự thật mà thôi.
Lục Châu chú ý thấy sắc mặt Tần Nhân Việt và Diệp Chính có biến hoá, đặc biệt là Diệp Chính, vẻ mặt trở nên khó coi vô cùng.
Trong phi liễn, Thác Bạt Tư Thành sửng sốt một chút, sau đó bay ra đứng trên boong tàu nhìn xuống, kỳ quái hỏi: “Vị này là?”
Tần Nhân Việt đáp: “Thác Bạt chân nhân, vị này chính là người đã đánh lui Hỏa Phượng…”
Tần Nhân Việt đột nhiên phát hiện mình cũng không biết Lục Châu tên gì.
Ngay lúc hắn đang xấu hổ, Lục Châu đã ngẩng đầu nhìn lên phi liễn: “Ngươi muốn bắt thú hoàng dưới trướng lão phu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận