Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1902: Các ngươi trốn không thoát

Minh Thế Nhân gật gù nói: “Ừm… đúng là dễ dàng hơn ta tưởng tượng nhiều.”
“Đó là vì các ngươi đều đã được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.” Trần Phu từ xa đi tới nói.
Đám người đồng loạt khom người hành lễ. Trần Phu nói: “Chúc mừng các ngươi.”
“Đều nhờ có Trần đại thánh nhân chỉ đạo.” Minh Thế Nhân cười nói.
“Tiếp theo ta đã không còn năng lực chỉ đạo các ngươi, xem như ta không thẹn với tôn sư.” Trần Phu mỉm cười, quay đầu nhìn thoáng qua đám đệ tử của mình.
Các đệ tử Thu Thủy Sơn mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ vô cùng. Thân là đại sư huynh, Hoa Dận không nhịn được làu bàu: “Sư phụ, người không thể so sánh chúng đồ nhi với bọn họ được nha, điều kiện và thiên phú khác biệt một trời một vực.”
Trần Phu nhìn về phía đám người Ma Thiên Các: “Ba mươi năm rồi… còn có ai chưa thông qua Mệnh Quan không?”
“Chỉ còn lại tiểu sư muội.”
Đám người nhìn về phía Hải Loa. Hải Loa áy náy nói: “Xin lỗi mọi người, muội cản trở quá.”
Đệ tử Chu Quang của Thu Thủy Sơn lẩm bẩm một câu: “Đúng là không có thiên lý.”
Phải biết cả Đại Hàn này chỉ có mình Trần Phu là đại thánh nhân, bây giờ thì hay rồi, Ma Thiên Các có luôn một đống! Thánh nhân nhiều như chó chạy ngoài đồng.
Trần Phu nói: “Ba mươi năm qua ta sống cũng đáng giá… Đã đến lúc các ngươi nên rời khỏi Văn Hương Cốc rồi.”
“Rời đi sao?” Đám người nghi hoặc.
Tiểu Diên Nhi thì thầm: “Ta sợ sư phụ trở về lại tìm không thấy bọn ta.”
“Các ngươi không chỉ phải rời đi mà còn phải phân tán ra khắp cửu liên để bảo trì cân bằng. Thánh nhân tụ tập một chỗ, muốn không bị phát hiện là không có khả năng.”
“Trần đại thánh nhân nói đúng, các ngươi nên rời đi rồi.” Khâm Nguyên cũng lên tiếng, “Thần vật Cán Cân Công Chính trong Thái Hư có thể cảm giác được lực lượng thay đổi, chỉ rõ phương hướng mất cân bằng. Các ngươi nên rời đi càng nhanh càng tốt.”
Nói xong, Khâm Nguyên bay lên cao hô lớn: “Không nên chậm trễ nữa, ta lập tức tiễn các vị rời đi.”
“Gấp gáp như vậy sao?” Chư Hồng Cộng gãi đầu nói, “Nói thật, ở trong này ta thấy rất thoải mái nha…”
Minh Thế Nhân trừng mắt nhìn hắn một cái. “Đừng nói nhảm nữa, phải đi ngay bây giờ.”
Trần Phu nói: “Đệ tử Thu Thủy Sơn lưu lại.”
“Như vậy cũng được.”
Đám người theo chân Khâm Nguyên bay lên cao. Lúc này, Minh Thế Nhân đột nhiên nói: “Suýt nữa quên mất một người, chờ ta một chút.”
Minh Thế Nhân cấp tốc bay vào trong một toà kiến trúc, mang theo Khương Văn Hư bay trở về. Hiện tại Khương Văn Hư đã là một lão nhân, không có tu vi nên hắn đã trở thành phàm nhân, phai tàn cùng năm tháng.
Đám người Ma Thiên Các đồng loạt khom người hành lễ với Trần Phu: “Bảo trọng.”
Trần Phu gật đầu nói: “Nhắn cho tôn sư, ta sợ là không chờ được tới khi hắn trở về. Một ngày nào đó, mời hắn đến mộ phần thắp cho ta một nén nhang.”
“Nhất định.”
Đám người cấp tốc bay đi.
Ngoài lối vào Văn Hương Cốc, vạn vật vẫn yên tĩnh thanh bình như trước. Khương Văn Hư khàn khàn nói:
“Các ngươi trốn không được, nên cam chịu số phận đi… Cán Cân Công Chính nhất định sẽ cảm ứng được các ngươi.”
“Câm cái miệng thúi của ngươi lại.” Minh Thế Nhân hừ một tiếng.
“Ha ha ha… Các ngươi xem thường Thái Hư rồi. Ta vẫn nói câu đó, Thái Hư có thể giết hắn một lần, sẽ có thể giết hắn lần thứ hai.”
Ầm!
Minh Thế Nhân đánh ra một quyền khiến Khương Văn Hư thất điên bát đảo. Chư Hồng Cộng nói:
“Tứ sư huynh sao lại đánh hắn? Vì sao cứ nhắc tới Ma Thần là hắn lại sợ hãi như thế?”
“Hắn nhát gan đó.”
“Thật đáng thương.”
Khương Văn Hư ấp úng nói: “Bởi vì Ma Thần… các ngươi, các ngươi đều phải chết…”
“Xì, rõ ràng người sắp chết chính là ngươi mà còn dám trợn mắt nói lời bịa đặt. Thật là lợi hại à!” Tiểu Diên Nhi nói.
“Ngươi…”
“Sao ngươi vẫn chưa chết nhỉ?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc nói.

“Ngươi già thế này, răng cũng sắp rụng hết, nếp nhăn trên mặt nhiều như nêm.” Tiểu Diên Nhi sờ sờ gương mặt bóng loáng tuổi thanh xuân của mình, điềm đạm nói, “Ba mươi năm rồi mà ta chẳng già đi tí nào. Nhất định không được giống như ngươi, xấu xí muốn chết.”
Khương Văn Hư kêu lên một tiếng đau đớn, nộ khí công tâm suýt tí nữa phun ra búng máu.
Đúng lúc này, phía chân trời xuất hiện một vầng sáng khổng lồ. Vầng sáng có đường kính dài ngàn trượng, khắc hoạ thành một phù văn thông đạo.
Triệu Hồng Phất vội vàng nói: “Là phù văn thông đạo của Thái Hư. Đi mau!”
Đám người cấp tốc rời khỏi Văn Hương Cốc. Minh Thế Nhân nói: “Lục Ngô và Thừa Hoàng thu nhỏ lại đi.”
Cả hai nhanh chóng thu nhỏ lại, mục tiêu quá lớn rất dễ bị phát hiện. Đám người Ma Thiên Các cấp tốc trở về Thu Thủy Sơn rồi lao về phía phù văn thông đạo gần đó.
“Chúng ta về Ma Thiên Các trước, dùng Ma Thiên Các làm trung tâm để phân phối vị trí cho từng người, thấy thế nào?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Biện pháp này rất tốt. Đã lâu lắm rồi chúng ta không trở về Kim Đình Sơn.” Tiểu Diên Nhi gật đầu.
Nàng vừa dứt lời, bên cạnh phù văn thông đạo bỗng loé lên quang hoa.
“Có người?” Đám người cực kỳ cảnh giác nhìn sang. “Qua đó xem thử.”
Bọn hắn đi tới nơi phát ra nguồn sáng, nghi hoặc nhìn: “Đây là cái gì?”
Triệu Hồng Phất quan sát cẩn thận rồi lấy Phán Quan Bút ra, phác hoạ mấy đường nét đơn giản. Quang hoa biến mất, một câu tự phù xuất hiện:
“Các ngươi trốn không thoát.”
Đám người vây quanh hàng chữ kỳ lạ kia, lộ ra biểu tình kỳ quái. Mạnh Trường Đông quan sát một chốc rồi nghi hoặc nói: “Thái Hư biết rõ chúng ta sẽ đi qua phù văn thông đạo này?”
“Không đúng.” Minh Thế Nhân phủ định. “Nếu Thái Hư biết thì sẽ lưu người lại để bắt chúng ta, cần gì phải ra vẻ huyền bí như thế.”
“Có lẽ trong thời gian ngắn không tìm thấy chúng ta nên bọn hắn mới dùng phương pháp này để cảnh cáo. Có khi bọn hắn đã lưu lại câu này ở rất nhiều phù văn thông đạo khác nhau.” Mạnh Trường Đông phân tích.
Nhan Chân Lạc gật đầu: “Mạnh hộ pháp nói có lý. Dù sao thì chúng ta cũng phải về Ma Thiên Các trước đã.”
Đám người gật đầu, tiến vào trong phù văn thông đạo.
Một khắc sau, đoàn người Ma Thiên Các xuất hiện tại Bắc Các.
Kim liên giới vẫn bị sự u ám do mất cân bằng bao phủ. Kim Đình Sơn không tươi tốt như xưa mà lộ vẻ hiu quạnh âm u, rêu xanh phủ đầy trên các bậc thang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận