Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2092: Cuộc chiến bắt đầu

Trong khoảnh khắc, đám Thánh Điện Sĩ bị định trụ giữa không trung, Giang Ái Kiếm thừa dịp này cấp tốc vọt về phía hòn đảo thất lạc.
Với cảnh giới đạo thánh của hắn chỉ khiến đối thủ dừng lại hai giây, nhưng đã đủ để hắn chạy thoát.
Tây Trọng khôi phục đầu tiên, lập tức hạ lệnh: “Bắt hắn lại bằng bất cứ giá nào!”
“Vâng!”
Hơn mười tên Thánh Điện Sĩ điên cuồng đuổi theo Giang Ái Kiếm. Tốc độ của Tây Trọng nhanh nhất, chỉ trong chốc lát đã rút ngắn cự ly.
Giang Ái Kiếm quay đầu nhìn lại, bàn tay nắm chặt Thời Chi Sa Lậu: “Con mẹ nó chứ, đám chó săn này sao liều mạng quá vậy?!”
Nếu không nhờ Thời Chi Sa Lậu, hôm nay hắn đã xong đời. Lúc này Giang Ái Kiếm đã cảm thấy hối hận vì bản thân quá sơ sẩy, rõ ràng Bạch Đế đã dặn dò hắn phải cẩn thận Hoa Chính Hồng, không ngờ trên đường trở về lại bị phục kích.
“Hoa Chính Hồng phái các ngươi đến?” Giang Ái Kiếm quay đầu hỏi.
“Bó tay chịu trói đi!”
Tốc độ Tây Trọng cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã đuổi sát phía sau Giang Ái Kiếm. Hắn nâng tay lên đánh ra một chưởng, đúng lúc này !
Rào!
Nước biển đột nhiên dâng trào càn quét lên không trung cao ngàn trượng. Giang Ái Kiếm lập tức bị sóng biển che khuất, lực lượng trong chưởng ấn bị nước biển nuốt mất.
Ngay sau đó nước biển bắn ngược lực lượng vào đám Thánh Điện Sĩ, đánh bay toàn bộ bọn hắn!
Tây Trọng trừng mắt nhìn biển cả, nghiêm túc nói: “Là ai?!”
Trong biển truyền ra thanh âm trầm thấp có lực: “Chỗ này không chào đón các ngươi. Cút đi.”
Tây Trọng không rõ đối phương là ai, thầm nghĩ hẳn là một con hải thú cường đại nào đó sống trong biển, bèn nói: “Minh Tâm Đại Đế có quan hệ với Côn Bằng, trong phương viên trăm ngàn dặm phía đông Vô Tận Hải đều là lĩnh vực của Côn Bằng, ngươi là thần thánh phương nào?”
“Nói lại lần nữa, cút đi.” Giọng nói dưới biển sâu không hề nể tình chút nào.
Tây Trọng nhíu chặt mày. Rốt cuộc là ai đây? Ngay cả Côn Bằng cũng không dám đối địch với Minh Tâm Đại Đế, là ai dám cả gan như vậy?
Nghĩ một lát, Tây Trọng cảnh cáo: “Minh Tâm Đại Đế có lệnh phải mang điện thủ Thất Sinh trở về.”
Ọc ọc ọc… mặt biển điên cuồng nổi bong bóng, dường như Tây Trọng đã chọc giận đối phương.
Tây Trọng đưa tay lên ra hiệu: “Lui lại.”
Đám Thánh Điện Sĩ đồng loạt lùi về sau, đề phòng cao độ. Sắc mặt Tây Trọng lạnh lùng nhìn vào mặt biển. “Ta biết ngươi.”
Sinh vật trong biển không trả lời. Nước biển đột nhiên bắn ra một băng trùy khổng lồ mang theo lực lượng nguyên khí hùng hậu đánh tới trước mặt Tây Trọng.
Tây Trọng dùng Tinh Bàn ngăn trở băng trùy, lui về sau trăm mét rồi nói:
“Chấp Minh, ngươi vẫn mạnh mẽ như trăm ngàn năm trước nhỉ. Đại Đế bệ hạ tìm ngươi rất nhiều năm, hy vọng ngươi có thể gánh vác sứ mệnh duy trì thiên địa cân bằng. Không ngờ ngươi lại sống tạm bợ ở chỗ này.”
Băng trùy thu về, mực nước hạ xuống, Chấp Minh không tiếp tục tấn công, cũng chẳng nói thêm một lời nào.
Nước biển yên tĩnh trở lại. Tây Trọng bắt đầu tìm kiếm thân ảnh Giang Ái Kiếm, rốt cuộc nhìn thấy trên mặt biển có hai thân ảnh đang thản nhiên nhìn bọn hắn.
Một người trong số đó chính là chủ nhân của hòn đảo thất lạc, Bạch Đế. Mà Giang Ái Kiếm thì đứng bên cạnh hắn.
Bạch Đế ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Thánh Điện Sĩ không đi tuần tra Thái Hư và bí ẩn chi địa, lại đến đây làm gì?”
“Đại Đế lệnh cho ta mời điện thủ Thất Sinh trở về, mong Bạch Đế không ngăn cản.” Tây Trọng nói.
“Cho dù Minh Tâm tự mình đến đây cũng phải nói chuyện đàng hoàng với bản đế. Một thủ lĩnh Thánh Điện Sĩ nho nhỏ như ngươi mà cũng dám làm loạn ở nơi này, không sợ bản đế chém ngươi?”
Tây Trọng nhíu mày, sau đó lại cười đáp: “Bạch Đế sẽ không làm như thế.
“Ngươi sai rồi.” Bạch Đế điểm nhẹ mũi chân, toàn thân hóa thành quang ảnh đánh về phía Tây Trọng.
Chưởng ấn không ngừng khuấy động, Tây Trọng không ngăn được bị đánh văng ra xa, ngửa mặt phun ra một búng máu.
Miễn cưỡng ổn định lại thân thể, Tây Trọng tức giận nói: “Bạch Đế thật là thủ đoạn!”
Bạch Đế thản nhiên đáp: “Nể mặt Minh Tâm, hôm nay bản đế tha cho ngươi tội mạo phạm. Trở về nói với Minh Tâm một câu, phải lấy đại cục làm trọng.”
Tây Trọng bất đắc dĩ nhìn về phía Giang Ái Kiếm nói: “Điện thủ Thất Sinh, sớm muộn gì ngươi cũng phải quay về Thái Hư.”
Ý là, lần này không làm gì được ngươi, lần sau ta sẽ có cơ hội.
Ông !
Đúng lúc này, trên không trung xuất hiện một vòng ánh sáng đường kính ngàn mét, đám người lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Một tòa pháp thân khổng lồ từ trong vòng sáng đi ra, đáp xuống mặt biển. Đây là thủ đoạn của phù văn sư cấp Chí Tôn, có thể mở ra thông đạo giữa thiên địa.
“Bạch Đế bệ hạ, hôm nay Thánh Điện Sĩ nhất định phải đưa điện thủ Thất Sinh đi.”
Bạch Đế nhíu mày nhìn đối phương: “Hoa Chính Hồng?”
Tòa pháp thân màu đỏ vừa xuất hiện chính là của Hoa Chính Hồng, một trong tứ đại Chí Tôn.
Hoa Chính Hồng thu hồi pháp thân, nói với Bạch Đế và Giang Ái Kiếm: “Thiên Khải Chi Trụ ở Hiệp Hiệp đã xuất hiện vết nứt, lúc nào cũng có thể sụp xuống, cần có Trấn Thiên Xử giúp ổn định trở lại. Hiệp Hiệp đối ứng với Trọng Quang điện, cũng chính là chỗ của Hi Hòa thánh nữ. Bạch Đế bệ hạ, ngài không muốn nhìn thấy Thiên Khải Chi Trụ Hiệp Hiệp sụp đổ chứ?”
“Thiên Khải Chi Trụ lại sắp sập rồi?” Bạch Đế kinh ngạc hỏi.
Tuy Bạch Đế không thích đám người Thánh Điện nhưng cũng không muốn thấy Thái Hư sụp đổ, tâm tình hắn có chút phức tạp.
Hoa Chính Hồng nói: “Điện thủ Thất Sinh, việc này rất nghiêm trọng.”
Giang Ái Kiếm bất đắc dĩ lên tiếng: “Đến nay ta vẫn không biết tung tích Trấn Thiên Xử, cho dù ta trở về cũng không thể làm gì được.”
“Ngươi sưu tập nhiều Trấn Thiên Xử như vậy chẳng lẽ không phải để thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ?”
“Việc này ta đã giải thích với Đại Đế.”
Hoa Chính Hồng cũng nghĩ tới điểm này nên không tiếp tục dây dưa mà đưa tay ra hiệu: “Mời.”
Bạch Đế nói: “Bản đế còn rất nhiều chuyện cần nói với Thất Sinh, Hoa Chí Tôn hôm khác hãy trở lại.”
“Mời !” Hoa Chính Hồng cao giọng nói.
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một con cự thú. Phù văn thông đạo vẫn chưa đóng lại, điều này có nghĩa là Hoa Chính Hồng vẫn có thể gọi thêm lực lượng đến để ép Bạch Đế nhượng bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận