Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1558

“Đám người này có thể giết chết Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô, tu vi không đơn giản. Hiện tượng mất cân bằng càng trở nên nghiêm trọng, xem ra chân nhân thanh liên giới đã xảy ra chuyện.”
“Việc này phải bàn bạc kỹ hơn, báo cáo cho Thánh Điện.”
“Cấp trên có lệnh, ngoại trừ chuyện liên quan đến Thiên Khải Chi Trụ, cân bằng giả không được nhúng tay vào những chuyện khác. Hiện tại hạt giống Thái Hư vẫn hoàn hảo không bị tổn hại, chỉ e cấp trên sẽ không quản nữa.”
Hai người đứng chắp tay nhìn về phía viên hạt giống Thái Hư. Trong mắt bọn hắn lộ ra chút dị sắc, nhưng rất nhanh sau đó đã bị đè nén xuống.
“Đi thôi.”
Hư ảnh loé lên, hai người biến mất.
Cùng lúc đó.
Lục Ngô mang theo mọi người tìm đến một khu vực yên tĩnh.
Bởi vì chiến đấu một trận kịch liệt, nguyên khí của nó cũng tiêu hao rất nhiều, bèn nằm rạp xuống đất, nghỉ ngơi tại chỗ.
Lục Châu thì bay tới giữa rừng, cắm Trấn Thọ Thung xuống, thôi động tốc độ lưu chuyển.
Triệu Dục cũng bái biệt đoàn người, trở về thanh liên giới.
Lục Châu đưa mắt nhìn bọn hắn rời đi.
“Sư phụ, người này có rất nhiều điểm đáng ngờ, sao không bắt lại nghiêm hình khảo vấn?” Minh Thế Nhân nói.
“Ngươi rất chán ghét hắn?”
“Người đồ nhi chán ghét có rất nhiều, mà hắn là một trong số đó.” Minh Thế Nhân thẳng thắn đáp.
“Hắn vốn không xấu, có thể sau này chúng ta còn cần đến hắn.” Lục Châu nói.
Đưa mắt nhìn mọi người một lượt, Lục Châu phất tay: “Mọi người tự tìm chỗ nghỉ ngơi đi. Lão phu đã gia tăng tốc độ lưu chuyển thời gian của Trấn Thọ Thung.”
“Vâng.” Đám người khom người đáp rồi lục tục rời đi.
Lục Châu lấy Thiên Hồn Châu ra, đây là thu hoạch lớn nhất trong trận chiến này. Nếu sử dụng được Thiên Hồn Châu sẽ tương đương với việc hắn có thêm một đại Mệnh Cách, trực tiếp thông qua Mệnh Quan thứ hai.
Đối với tu hành giả, đây chính là chí bảo trong chí bảo.
Lục Châu vừa hay lại đang là mười một Mệnh Cách, Thiên Hồn Châu đối với hắn càng có giá trị.
Lục Châu không gấp gáp sử dụng Thiên Hồn Châu mà thôi động Tử Lưu Ly, cộng thêm lợi dụng tốc độ lưu chuyển của Trấn Thọ Thung để khôi phục lực lượng Thiên Tướng.
Nửa ngày sau, cảm giác được cơ thể đã sung mãn, trạng thái ổn định, Lục Châu mới gọi ra Mệnh Cung.
Thiên Hồn Châu là do rất nhiều Mệnh Cách dung hợp lại, nó thích hợp với mọi vị trí. Nhưng vì để giảm bớt độ khó cho những Mệnh Cách sau này, Lục Châu chọn khu vực tương đối vắng vẻ là Minh Châu Hải Cách.
Hắn đặt Thiên Hồn Châu vào vị trí đó trên Mệnh Cung.
Cạch!
Một tiếng giòn tan vang lên, Thiên Hồn Châu thuận lợi khảm hẳn vào trong Mệnh Cung.
Thuận lợi đến khó tin. Không chỉ không đau đớn, lại còn khảm vừa nhanh vừa dễ dàng.
Cạch.
Tiếng vang thứ hai xuất hiện, sau đó Thiên Hồn Châu tựa như Dạ Minh Châu, bắt đầu phát sáng.
Cạch.
Lại một tiếng vang xuất hiện. Sau ba lần vang lên, khu vực Mệnh Cách hoàn toàn khép kín.
Việc này đã vượt qua tầm nhận biết của Lục Châu.
Chiếu theo dự đoán trước đó của hắn, sau khi Thiên Hồn Châu khảm vào Mệnh Cung, giai đoạn tiếp theo chính là hấp thu thọ mệnh, tạo thành khu vực Mệnh Cách thứ mười hai mới đúng. Sao lại trực tiếp khép kín rồi?
Mệnh Cung tựa như cố sức nuốt lấy một quả trứng gà… Đây là tình huống gì?
Lục Châu sờ vào bề mặt Mệnh Cung. Nhẵn nhụi tựa như sàn nhà, không hề nhấp nhô.
Lục Châu lại gọi ra Tinh Bàn, quả nhiên trên đó không hề có khu vực Mệnh Cách thứ mười hai.
Hắn mở giao diện Hệ thống lên xem.
Điểm công đức: 282.760 điểm.
Tuổi thọ còn lại: 1.728.042 ngày, tương đương 4.734 năm.
Nhớ kỹ hai con số này, Lục Châu nhìn lại Mệnh Cung.
“Thiên Hồn Châu là tất cả Mệnh Cách của Thiên Ngô, chỉ dùng như một đại Mệnh Cách có hơi đáng tiếc. Nếu có thể bổ sung lực lượng vào Thiên Hồn Châu thì nó sẽ trở thành một kiện vũ khí không tệ.”
Nhớ lại cách Thác Bạt Tư Thành sử dụng lực lượng trong Thiên Hồn Châu, quả thật là cường đại đến mức khiến người ta không rét mà run.
“Chỉ mong có thể thu được năng lực Mệnh Quan tốt một chút.”
Trong lúc hắn còn đang suy tư, quang mang trên Mệnh Cung đột nhiên lan tràn. Trong đan điền khí hải xuất hiện lực lượng mênh mông, cấp tốc xung kích vách khí hải.
Biến hoá đột ngột khiến Lục Châu không kịp trở tay, đợt xung kích đầu tiên khiến hắn đau đớn, bèn vội vàng vận chuyển lực lượng Thiên Tướng.
Đợt thứ hai, thứ ba, thứ tư nhanh chóng kéo tới, cuồn cuộn như sóng biển tràn ngập trong đan điền khí hải.
Tu vi Lục Châu đang bạo tăng!
Ầm!
Cường độ xung kích càng lúc càng mạnh, Lục Châu kêu lên một tiếng đau đớn, khoé miệng rỉ ra vết máu.
“Nguyên khí thật là bá đạo.” Hai mắt Lục Châu đỏ rực, không ngờ lực lượng này lại hung mãnh như vậy.
Két.
Lục Châu giơ tay lên, mặc niệm thần thông Thiên thư trị liệu, kim liên xuất hiện bao phủ toàn thân hắn, cấp tốc chữa trị thương thế.
Ầm!
Lại một lần xung kích, Lục Châu nghe được âm thanh vách tường khí hải vỡ vụn, nguyên khí không ngừng tàn phá bừa bãi khắp nơi.
Lục Châu điều động lực lượng Thiên Tướng bám vào kỳ kinh bát mạch, tạo thành phòng tuyến ngạnh kháng, chờ đợi nguyên khí trở lại cân bằng.
Hắn nhắm mắt lại, vừa nhẫn nhịn cơn đau, vừa duy trì lực lượng Thiên Tướng.
Cùng lúc đó.
Minh Thế Nhân tìm tới một nơi không người, vỗ vai cẩu tử, nói: “Đừng có làm mấy chuyện càn rỡ nữa, Trấn Nam Hầu không phải đối tượng ngươi có thể trêu chọc đâu.”
Gâu gâu gâu.
“Không chấp nhặt với ngươi, lần sau không được làm thế nữa.” Minh Thế Nhân nói.
Cẩu tử kêu lên hai tiếng, sau đó nằm bẹp xuống.
“Này, ngươi đang ăn cái gì đó?”
Ẳng !
Cùng Kỳ ngậm miệng lại.
“Ha ha, ngươi dám giấu đồ ăn với lão tử hả?”
Minh Thế Nhân đánh ra một chưởng vào trán nó. Đương nhiên hắn không dùng bao nhiêu lực lượng, chỉ đủ để Cùng Kỳ té lăn một vòng.
Cùng Kỳ uỷ khuất kêu ẳng ẳng mấy tiếng, nhả thứ đang ngậm trong miệng ra.
Không để ý thì thôi, vừa nhìn kỹ lại Minh Thế Nhân đã thấy nổi da gà. Vật kia trông như một đoạn ruột nướng cháy khét đã mốc meo, còn toả ra mùi vị kỳ quái.
Minh Thế Nhân oẹ một tiếng, lấy tay che mũi: “Cái quái gì thế này? Thứ này mà ngươi cũng dám ăn, mau mang đi, mang đi.”
Cẩu tử khinh bỉ nhìn hắn, ngậm lấy vật kia đi sang một bên ngồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận