Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 639

“Luyện hoá thì khó quá, không biết sư phụ có cách nào không. Không được, hẳn là sư phụ đã quên mất thanh kiếm này, ta đem giấu nó thì hơn. Lỡ đâu sư phụ hỏi tới thì cứ bảo là làm mất rồi. Mẹ nó ta đúng là nhân tài nha!”
Đồ hỗn trướng! Lão phu đúng là suýt chút nữa đã quên mất thanh kiếm Lăng Hư kia.
Lục Châu không thèm tính toán với Minh Thế Nhân, lại lần nữa gia tăng lực lượng phi phàm. Phạm vi sử dụng thần thông thính lực lại mở rộng ra.
Lần này bên tai Lục Châu truyền đến âm thanh nước chảy rất mạnh, chính là tiếng thác nước gần hậu sơn.
Hẳn là Đoan Mộc Sinh đang luyện thương thuật. Vẫn là lão tam làm người trung thực nhất.
Khi Lục Châu đang định mở rộng phạm vi lần nữa thì trong não hải đột nhiên cạn kiệt sức lực, một cơn mệt mỏi lập tức kéo đến.
“Hửm?” Lục Châu ngừng sử dụng thần thông.
“Tiêu hao lớn đến vậy sao?”
Tuy hiện tại trong người Lục Châu chỉ có một phần sáu lực lượng phi phàm nhưng tính theo tỷ lệ thì một phần sáu đã có thể miểu sát một cao thủ thất diệp. Không ngờ chỉ mới chốc lát đã tiêu hao gần hết.
Thần thông tốt thật đấy, nhưng lượng tiêu hao quá lớn. Sau này muốn dùng nhất định phải thận trọng mới được.
Lục Châu không nghĩ ngợi nữa mà cất tiếng gọi: “Người đâu.”
Bên ngoài truyền tới âm thanh đáp lời: “Xin Các chủ phân phó.”
“Lệnh cho các đệ tử Ma Thiên Các tập hợp tại Đông Các.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt, Chư Hồng Cộng, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đã xuất hiện ở Đông Các, xếp thành một hàng ngang theo thứ tự lớn nhỏ.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong dù không phải là đệ tử Lục Châu nhưng cũng chạy tới đứng bên ngoài quan sát, xem có thể học tập được gì không.
Diệp Thiên Tâm còn đang tịnh dưỡng trong phòng, không tham gia khảo hạch.
Kẽo kẹt !
Cánh cửa mở ra, Lục Châu chắp tay sau lưng bước ra ngoài, nhìn thoáng qua tất cả mọi người.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Chúng đệ tử khom người hành lễ.
Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân. “Lão tứ.”
“Có đồ nhi.” Minh Thế Nhân vội vàng hưng phấn bước lên.
“Lấy Lăng Hư ra đây.”
“A?” Minh Thế Nhân giật bắn mình.
“Vi sư chỉ nói một lần, sẽ không lặp lại lần thứ hai.” Lục Châu bình tĩnh nói, âm thanh trầm xuống.
“Đồ nhi đi lấy ngay…”
Minh Thế Nhân vội vàng trở về Nam Các mang Lăng Hư tới, cung kính dâng lên trước mặt sư phụ.
Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn vào Lăng Hư kiếm, lộ vẻ tán thán. Vũ khí thiên giai đã là bảo bối được người người thèm khát, càng đừng nói tới siêu thiên giai.
Lục Châu cầm Lăng Hư lên quan sát tỉ mỉ. Trận văn màu đỏ trên thân kiếm không phải được khắc hoạ mà phải trải qua luyện hoá, hiện tại đã hoà làm một thể với thân kiếm.
Độ tinh xảo của trận văn không hề kém trên cỗ quan tài.
Lục Châu đặt hai ngón tay lên thân kiếm, nguyên khí tràn vào tạo thành âm thanh cộng hưởng ông ông.
Đáng tiếc thanh kiếm này đã bị gãy, trận văn không còn đầy đủ nên không thể toả ra hồng quang.
Mất đi lực lượng gia trì của trận văn, phẩm cấp của thanh kiếm này đã hạ xuống không ít.
Lục Châu ghép hai phần kiếm lại với nhau, điều động nguyên khí lại lần nữa.
Ông !
Trận văn màu đỏ sáng lên, nhưng quang mang toả ra không mạnh.
“Sư phụ, thanh kiếm này là siêu thiên giai, bảo vật như vậy nên tìm người sửa chữa cho đỡ lãng phí.” Chư Hồng Cộng nói.
“Lão bát nói đúng, sư phụ, Lộ Bình của La Tông am hiểu việc này, hay là chúng ta gọi hắn đến chữa trị cho Lăng Hư?” Đoan Mộc Sinh nói.
“Đệ không nghĩ Lộ Bình làm được. Trận văn này người bình thường luyện hoá không nổi, hắn chỉ mới có tu vi lục diệp, không có năng lực này.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu nhìn sang Minh Thế Nhân. “Ngươi có biện pháp không?”
“Không ạ.” Minh Thế Nhân khom người đáp.
“Vậy thì đưa vào trong Các.”
“Vâng.”
Bây giờ không có cách, không có nghĩa là sau này không có cách.
Minh Thế Nhân nuốt nước mắt vào trong mang Lăng Hư vào Đông Các, sau đó ngoan ngoãn quay về đứng trong sân.
“Lão bát.” Lục Châu gọi.
“Có đồ nhi.” Chư Hồng Cộng nói.
“Tu vi thế nào rồi?”
“Đồ nhi may mắn không làm nhục mệnh, sau năm tháng tu hành khắc khổ, hiện tại đồ nhi đã là Nguyên Thần cảnh nhị diệp, tăng lên tận một diệp. Trước đây đồ nhi còn chưa có kinh nghiệm khai diệp.” Chư Hồng Cộng có vẻ tự hào nói. “Sư phụ, người nhìn xem…”
Tay Chư Hồng Cộng nâng lên, một toà pháp thân nhị diệp không kim liên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Mọi người gật gù tán thưởng.
Nếu là một đại tu hành giả trảm kim liên trùng tu thì năm tháng khai một diệp có vẻ hơi chậm, nhưng Chư Hồng Cộng không phải như vậy. Tốc độ của hắn đã được xem là nhanh kinh người.
Chư Hồng Cộng thu hồi pháp thân, chờ đợi sư phụ khen ngợi.
Nhưng Lục Châu chỉ vuốt râu nói: “Đánh hai mươi trượng, vào động diện bích ba ngày.”
Chư Hồng Cộng mặt liền thộn ra.
Đám người sửng sốt, sau đó lập tức rùng mình. Sư phụ của trước đây trở về rồi! Bọn hắn sắp bị mắng chửi và trừng phạt tàn khốc rồi!
Tốc độ tu hành của Chư Hồng Cộng nhanh như vậy còn bị ăn đánh, vậy những người khác…
Xong đời!
“Còn không mau đi lãnh phạt?”
Chư Hồng Cộng vội vàng nói: “Sư phụ nghiêm ngặt đốc thúc đồ nhi, đồ nhi khắc ghi trong tâm khảm. Đồ nhi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng! Đồ nhi đi lãnh phạt ngay đây!”
[Ting ! dạy dỗ Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Ánh mắt Lục Châu dời sang nhìn Chiêu Nguyệt. “Còn ngươi?”
Tim Chiêu Nguyệt đánh ‘thịch’ một tiếng, căng thẳng đáp: “Đồ nhi ngu dốt, còn thiếu một chút mới mở được nhị diệp…”
“Không tệ. Tiếp tục cố gắng.”
Bịch!
Chư Hồng Cộng còn chưa đi ra khỏi sân viện đã ngã sấp mặt xuống đất.
“Bát tiên sinh, ngài làm sao thế?”
“Không, không có gì… hu hu…” Lão bát đau khổ mếu máo rời khỏi Đông Các.
Đám người thở dài một trận.
Đoan Mộc Sinh bước lên một bước, khom người nói: “Sư phụ, trải qua năm tháng khổ tu, tu vi hiện tại của đồ nhi là Nguyên Thần cảnh tam diệp! Mời sư phụ xem.”
Ông!
Trảm kim liên xong trùng tu tới tam diệp!
Đám người kinh ngạc nhìn pháp thân của Đoan Mộc Sinh. Bên dưới toà pháp thân quả thật không có kim liên, chỉ có ba mảnh liên diệp đang xoay tròn.
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Không tệ, thương thuật có thể tạm thời gác lại, tập trung tinh lực để khai diệp.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận