Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 809

Kỷ Phong Hành nghe vậy, trong lòng cả kinh. Nhớ lại trước đây Ngu Thượng Nhung từng nói kiếm chia tứ đẳng, ngay cả đại ca cũng còn kẹt ở Chư Thánh Kiếm thì vị sư phụ bí ẩn kia mạnh tới mức nào?
Chẳng trách đại ca lại bình tĩnh như vậy, gặp chuyện vẫn thản nhiên như không, chẳng quan tâm hơn thua, ngay cả Phi Tinh Trai cũng không để vào mắt, thì ra là có núi dựa lớn.
“Được! Vậy ta theo đại ca đi một chuyến!” Kỷ Phong Hành vỗ ngực bay lên.
Vu Vu câm nín.
Ba người bay lên sườn núi rồi chậm rãi hạ xuống. Có hai tên đệ tử đã đứng đợi từ trước. “Mời ba vị.”
Đệ tử Thiên Liễu Quan dẫn đường đi qua mấy khu biệt uyển đến chấp sự đường của tông môn.
Vừa vào chính đường, Kỷ Phong Hành đã nhanh chân quỳ một gối xuống: “Đệ tử Kỷ Phong Hành bái kiến Điền trưởng lão.”
Điền Bất Kỵ là một trong những trưởng lão quản sự của Thiên Liễu Quan, rất nhiều sự vụ đều phải qua tay hắn, địa vị không hề thấp.
Vu Vu không quỳ xuống mà đứng chắp tay hành lễ, duy chỉ có Ngu Thượng Nhung là vẫn khoanh tay đứng yên nhìn Điền Bất Kỵ.
Bên trái Điền Bất Kỵ là một nam tử trung niên mặc đạo bào, phía sau hắn có hai tên đạo đồng, một người cầm phất trần, một người ôm trường kiếm, vỏ kiếm khắc hình thái cực bát quái.
Điền Bất Kỵ phất tay nói: “Vị này là Huyền Minh đạo trưởng của Phi Tinh Trai. Còn không mau hành lễ?”
“Tham kiến Huyền Minh đạo trưởng.” Kỷ Phong Hành và Vu Vu đồng thanh nói.
Ngu Thượng Nhung vẫn không lên tiếng, ánh mắt hắn dời từ Điền Bất Kỵ sang Huyền Minh của Phi Tinh Trai, vừa nhìn đã biết đối phương là cao thủ Nguyên Thần cảnh.
Điền Bất Kỵ nhìn Ngu Thượng Nhung, thấy hắn không quỳ cũng không hành lễ, trong lòng nảy sinh nghi hoặc.
Tuy Thiên Liễu Quan không còn huy hoàng như năm đó nhưng ánh mắt của Điền Bất Kỵ không hề tầm thường, vừa nhìn đã biết khí độ trên người kẻ này không thể nào dưỡng thành trong một sớm một chiều, thế nên hắn không thúc ép đối phương hành lễ, mà quay đầu nói với Huyền Minh đạo trưởng:
“Vu Vu đã đến, mời Huyền Minh đạo trưởng hỏi thẳng nàng, nếu nàng nguyện ý đi theo ngươi vậy thì ta sẽ không ngăn cản nữa.”
Huyền Minh đạo trưởng liếc nhìn Ngu Thượng Nhung một cái, cũng không để ý thái độ của hắn nữa mà nhìn về phía tiểu cô nương Vu Vu, nở nụ cười hỏi:
“Vu Vu cô nương, trước đây trưởng lão Lỗ Tùng hẳn đã từng thay Phi Tinh Trai chiêu mộ cô nương. Nếu nguyện ý gia nhập Phi Tinh Trai, ta sẽ tiến cử cô nương với Trai chủ để ngài thu cô nương làm đệ tử chân truyền, không biết…”
Hắn còn chưa nói dứt lời, Vu Vu đã lên tiếng: “Ta không đi. Đã nói rất nhiều lần, các ngươi thật là phiền.”
Huyền Minh đạo trưởng ăn phải quả đắng, lập tức nhíu mày.
Điền Bất Kỵ cười sang sảng nói: “Thật xin lỗi, Vu Vu đã tỏ thái độ, mời Huyền Minh đạo trưởng trở về đi.”
Huyền Minh đạo trưởng khẽ lắc đầu. “Chuyện của Vu Vu cô nương tạm thời gác sang một bên. Chuyến này ta đến đây còn có một mục đích khác, xin Điền trưởng lão giải thích đôi lời.”
“Là chuyện gì?”
“Mệnh thạch của trưởng lão Lỗ Tùng dập tắt, chứng tỏ hắn gặp bất trắc. Ba tên đệ tử của hắn cũng bị người ta sát hại. Trùng hợp là… thi thể của bọn hắn lại được phát hiện ở khu vực gần Thiên Liễu Sơn.” Giọng nói của Huyền Minh đạo trưởng đột nhiên trở nên bất thiện.
Con ngươi của Kỷ Phong Hành co rụt lại, đầu cúi thấp, trong lòng vô cùng thấp thỏm bất an. Như vậy mà cũng tìm ra được?
“Đệ tử Phi Tinh Trai đều khắc phù văn trên thân, trừ phi thịt nát xương tan, nếu không cho dù bị chôn ở chân trời góc biển cũng sẽ tìm ra được.”
Điền Bất Kỵ nhướng mày nói: “Huyền Minh đạo trưởng đang nghi ngờ Thiên Liễu Quan là hung thủ?”
“Thi thể chính là chứng cứ. Tu vi của trưởng lão Lỗ Tùng không thấp, xảy ra động tĩnh lớn như vậy sao ngươi có thể không biết?”
“Ta rất tiếc về cái chết của trưởng lão Lỗ Tùng. Nhưng chuyện này không liên quan gì đến Thiên Liễu Quan, mong đạo trưởng minh xét.” Điền Bất Kỵ cố nén cơn tức giận trong lòng.
“Điền Bất Kỵ, ta thậm chí còn hoài nghi hung thủ chính là ngươi!” Giọng Huyền Minh cao vút lên.
Thiên Liễu Quan tuy không bằng trước kia nhưng Điền Bất Kỵ sao có thể để người khác nói xấu mình, lập tức cao giọng mắng trả: “Ngươi ngậm máu phun người!”
“Phi Tinh Trai làm việc luôn tuân theo quy củ! Ba người bọn hắn chết ở gần Thiên Liễu Quan, chuyện này ngươi định giải thích thế nào?” Huyền Minh đạo trưởng bắt đầu gây khó dễ.
Song phương đều đứng lên mắt to trừng mắt nhỏ. Lúc này người đã trầm mặc thật lâu là Ngu Thượng Nhung rốt cuộc cũng lên tiếng:
“Hai vị có thể nghe ta nói một lời?”
Điền Bất Kỵ và Huyền Minh đạo trưởng đồng thời quay đầu nhìn sang Ngu Thượng Nhung. Huyền Minh hỏi: “Ngươi là ai?”
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt đáp: “Ta là ai không quan trọng. Cái chết của ba tên đệ tử Phi Tinh Trai quả thật không có liên quan gì đến Thiên Liễu Quan.”
“Làm sao ngươi biết được?”
“Tận mắt nhìn thấy.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Ngươi nói phải thì là phải sao? Hung thủ là ai? Hiện tại đang ở đâu?”
“Đúng như ngươi nói. Ta nói phải, thì là phải.”
Cái thái độ này, giọng điệu này, khí thế này… hoàn toàn nghiền ép Huyền Minh đạo trưởng.
“Nếu các hạ đã biết rõ hung thủ, vậy mời các hạ cùng ta đi một chuyến.” Huyền Minh đạo trưởng bước lên một bước.
“Thật xin lỗi.” Giọng Ngu Thượng Nhung càng thêm bình thản nhưng vẫn rất lễ phép khiêm tốn. “Tại hạ không có nghĩa vụ này.”
“Ngươi không có quyền cự tuyệt!” Huyền Minh đạo trưởng xoay người rút kiếm.
Nhưng thân hình hắn vẫn chưa kịp xoay trở lại thì Ngu Thượng Nhung đã nhanh chóng rút kiếm, tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần, chém ra một đường.
Choang! Hai thanh kiếm va chạm. Ngu Thượng Nhung đứng yên bất động, trường kiếm tra lại vào vỏ bọc.
Huyền Minh đạo trưởng không ngờ đối phương lại đột nhiên ra tay, hắn trở tay không kịp, lảo đảo lui về sau. Khi thân hình vừa ổn định lại thì...
Soạt! Thanh kiếm trên tay hắn gãy làm đôi rơi xuống đất.
Ngu Thượng Nhung tiếp tục đứng khoanh tay như chưa hề xuất thủ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Huyền Minh.
“Nếu là trước kia, một kiếm này đã lấy mạng ngươi. Niệm tình ngươi tu luyện đến tu vi hiện tại không dễ, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
“Ngươi !”
Huyền Minh trừng to mắt, bàn tay cầm kiếm khẽ run lên. Hắn biết hôm nay mình gặp cao thủ rồi, trong lòng âm thầm suy đoán người này là do Thiên Liễu Quan mời tới giúp đỡ.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Phi Tinh Trai muốn điều tra việc này không cần phải nóng vội nhất thời. Nghĩ đến đây, Huyền Minh đạo trưởng nhẫn nhịn, quay đầu nói với Điền Bất Kỵ:
“Điền trưởng lão, Thiên Liễu Quan bây giờ uy phong ghê nhỉ. Chúng ta đi!”
Một tên đệ tử Phi Tinh Trai bước lên nhặt lại đoạn kiếm gãy. Huyền Minh đạo trưởng phất tay áo rời đi.
“Không tiễn.” Điền Bất Kỵ chắp tay.
Đợi đám người Phi Tinh Trai đi khuất dạng, Điền Bất Kỵ mới tức giận vỗ mạnh xuống bàn: “Khinh người quá đáng!”
Trên mặt Kỷ Phong Hành tràn đầy vẻ lo lắng: “Làm sao bây giờ đại ca? Phi Tinh Trai nhất định sẽ không buông tha cho chúng ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận