Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1467

Vừa dứt lời, Chiêm Kim đột nhiên chỉ tay về phía bầu trời xa xăm. “Kia là… dấu hiệu của phù văn thông đạo đến thanh liên giới?”
Dưới đám mây đen, một tia thanh quang chợt loé lên rồi biến mất, nhưng vẫn bị Chiêm Kim bắt gặp.
Rốt cuộc, dưới trạng thái mất cân bằng, thanh liên giới dẫn đầu xuất động, hỗn loạn chính thức bắt đầu.
Thanh liên giới.
Tại một đạo trường xanh um tươi tốt, một toà pháp thân cao tám mươi lăm trượng xuất hiện giữa trời rồi biến mất.
“Chúc mừng thiếu chủ. Thiếu chủ không chỉ khôi phục lại thành chín Mệnh Cách mà còn được chân nhân trợ giúp, thành công khai Mệnh Cách thứ mười. Thật đáng mừng.” Nho sinh nam tử cười nói.
Tâm tình Tần Mạch Thương không tệ, gật đầu hỏi: “Nghe nói hiện tượng mất cân bằng đã duy trì liên tục một tháng?”
“Đúng vậy.”
“Thật là trời cũng giúp ta. Như vậy có nghĩa là ta có thể đi qua phía đối diện mà không cần tuân thủ cái quy tắc chó chết gì đó nữa?” Tần Mạch Thương nói.
“Thiếu chủ, tuy rằng ngươi là mười Mệnh Cách nhưng còn cách tu vi chân nhân rất xa xôi… Ta đề nghị chúng ta nên án binh bất động, chờ chỉ thị của Tần chân nhân.” Nho sinh nói.
Ầm!
Tần Mạch Thương đấm xuống mặt bàn, hung tàn nói: “Cha ta còn không dám quản ta như vậy, ngươi thì hay rồi, lần nào cũng ngăn cản ta báo thù. Thù này nếu không báo, khúc mắc không được giải khai, ta không cách nào có được thành tựu cao hơn!”
“Hiện tượng mất cân bằng xuất hiện là cơ hội tốt, nhưng thiếu chủ chỉ mới mười Mệnh Cách…”
“Yên tâm đi, có quỷ bộc giúp ta rồi. Ta chỉ báo thù, báo xong lập tức trở về, sẽ không gây chuyện. Việc này ngươi phải giữ bí mật cho ta.” Tần Mạch Thương cương quyết nói.
“Thiếu chủ…”
“Thôi!” Tần Mạch Thương cao giọng nói, “Tần chân nhân bảo ngươi dạy ta, không bảo ngươi quản ta. Nếu ta thấy tình hình không đúng sẽ từ bỏ ngay lập tức, như vậy được rồi chứ?”
“Đã như vậy… vì lý do an toàn, ta sẽ đi cùng thiếu chủ một chuyến.” Nho sinh nam tử nói.
Tần Mạch Thương mừng rỡ vỗ vai nho sinh: “Đây mới là huynh trưởng mà ta kính trọng!”
Trong cung điện bạch sắc.
Hư ảnh loé lên, một nữ tử xuất hiện. Mái tóc nàng dài đến mắt cá chân, trên người mặc một thân bạch y, vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, dáng người thon dài, khí chất xuất trần như tiên tử.
Nhìn thấy nàng, nữ hầu vội vàng chạy tới khom người nói:
“Để chủ nhân chờ lâu. Thuộc hạ đã nghe ngóng rõ ràng, đó là hiện tượng mất cân bằng. Không có chân nhân mới nào xuất hiện, Thánh Điện nói có lẽ là do hung thú thái cổ đi ngang qua Vô Tận Hải.”
“Tiểu Lam.”
“Xin chủ nhân phân phó.”
“Nếu có việc, ngươi thay ta đến Bạch Tháp một chuyến, đây là cờ lệnh. Nếu không có việc gì thì cứ tiếp tục quan sát.”
Nữ tử vung tay, một cây cờ màu trắng bay tới đáp xuống tay nữ hầu.
“Vâng.”
Nữ hầu mang theo cờ lệnh cung kính rời khỏi cung điện.
Trong một góc điện, một lão giả khoảng sáu mươi tuổi đột ngột xuất hiện, lắc đầu thở dài.
Lam Hi Hoà nhìn hắn, ánh mắt thản nhiên như nước: “Yên tâm đi, ta sẽ không nhúng tay.”
“Ngươi đã nhúng tay rồi.” Lão giả nói, “Thánh Điện đã thả ra tin tức, sẽ không để ý tới hiện tượng mất cân bằng lần này.”
Lam Hi Hoà cau mày nói: “Cứ mặc kệ thiên hạ sinh linh đồ thán như vậy sao?”
Lão giả trầm mặc không nói, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Lát sau lão giả mới lên tiếng: “Lần này không giống mấy lần trước. Còn nhớ lần cuối cùng xảy ra hiện tượng mất cân bằng không?”
“Hơn ba mươi ngàn năm trước?” Lam Hi Hoà nghi hoặc hỏi.
Lão giả lắc đầu: “Hơn ba mươi ngàn năm trước không tính là mất cân bằng thật sự, phải là một trăm ngàn năm trước…”
Hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, bình tĩnh nói: “Năm đó, thái độ của Thái Hư cũng hệt như thế, không để ý tới hiện tượng mất cân bằng, mặc cho thiên hạ hỗn loạn. Chỉ có hoàn toàn hỗn loạn, sinh linh trong thiên hạ mới tiến vào trạng thái cân bằng lâu dài.”
Lam Hi Hoà không nói. Đạo lý này nàng cũng hiểu được.
Mâu thuẫn có thể dùng nắm đấm để áp chế, nhưng không có khả năng biến mất. Chờ đến khi triệt để bộc phát, mâu thuẫn mới tiêu thất, để thiên hạ trở nên yên bình một lần nữa. Từ khi còn là Tháp chủ Bạch Tháp nàng đã minh bạch điều này.
Đại sự trong thiên hạ, hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp.
Thanh liên giới, trong đạo trường Tần gia.
Hai tên trưởng lão không ngừng răn dạy nho sinh, nói mãi cho đến tận trưa.
“Thiếu chủ vừa bước vào cảnh giới mười Mệnh Cách, nhất định phải trông chừng hắn, không được phép rời khỏi hắn nửa bước.”
“Hai vị trưởng lão cứ yên tâm.” Nho sinh cười nói.
“Còn nữa, chú ý thái độ của ngươi, có người nói ngươi bất kính với thiếu chủ… Tu vi của ngươi không tệ, nhưng phải nhớ rõ thứ tự tôn ti.”
Nho sinh nhíu mày. “Đã biết.”
“Đây đã là lần thứ ba chúng ta cảnh cáo ngươi. Đừng đợi tới lúc chân nhân phải tự mình lên tiếng.”
Nho sinh khom người nói: “Thuộc hạ nhất định ghi nhớ lời trưởng lão dạy bảo.”
“Lui xuống đi.”
“Thuộc hạ cáo lui.” Nho sinh cung kính rời đi.
Sau khi nho sinh vừa đi không lâu, Tần Mạch Thương từ trong một xó xỉnh lách mình xuất hiện, chắp tay nói:
“Đa tạ hai vị trưởng lão.”
Trưởng lão khẽ than: “Tuy thái độ hắn không tốt nhưng vẫn là vì muốn tốt cho ngươi. Việc ta có thể làm chỉ có vậy. Nếu chuyện này truyền đến tai chân nhân thì người thua thiệt chính là ngươi đó.”
Tần Mạch Thương đã đạt được mục đích, lập tức cười nói: “Mạch Thương xin đa tạ hai vị trưởng lão lần nữa.”
Thời gian như thoi đưa.
Thời tiết ác liệt tiếp tục kéo dài thêm hai tháng.
Năm huynh đệ lại xuất hiện trong cánh rừng u ám bên ngoài Thiên Vũ Viện.
“Chúng ta thật sự đi bí ẩn chi địa?”
“Lần này là cơ hội lớn, dựa dẫm vào Ma Thiên Các là không có khả năng, tu vi bọn hắn rất kém, tiếp tục chờ đợi chỉ lãng phí cơ hội lần này.”
“Người tự do của Thác Bạt gia tộc đã hồi âm đồng ý hợp tác với chúng ta. Năm huynh đệ chúng ta hãy đồng lòng cố gắng.”
“Không cần chào Các chủ sao?”
“Các chủ vẫn luôn bế quan. Nếu Các chủ có mặt ở đây thì cũng sẽ đồng ý với hành động của chúng ta thôi. Ta không thích phong cách làm việc của Tư Vô Nhai, mặc kệ hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận