Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 413: Phương trượng của Thiên Tuyển Tự

Diệp Thiên Tâm nhìn lại mái tóc đen như thác óng ả dưới ánh mặt trời, lại nhìn vài giọt nước làm ướt bộ y phục trắng trên người mình, nàng khẽ chau mày.
Thoáng điều động nguyên khí, nước đọng lập tức bị sấy khô.
Nàng thở dài một hơi. “Vẫn còn kém một bước.”
Diệp Thiên Tâm đạp không đi vào bờ, vừa đi được mấy bước nàng đã phát giác ra điểm dị thường.
“Hả?”
Thân ảnh nàng loé lên, phút chốc đã xuất hiện trong rừng cây.
Diệp Thiên Tâm đưa mắt nhìn bốn phía. Một mảng rừng cây khô héo hoàn toàn không phù hợp với môi trường xung quanh.
“Vu thuật? Đại vu?”
Diệp Thiên Tâm đã rời núi từ lâu, trong quá trình xây dựng Diễn Nguyệt Cung nàng cũng từng biết tới vu thuật.
Thấy cảnh tượng này, nàng không khỏi kinh ngạc.
Diệp Thiên Tâm bay lên cao, phi hành về phía một mảnh rừng khác, khoảng cách với Kim Đình Sơn ngày càng xa cho tới khi hoàn toàn không còn nhìn thấy ngọn núi nữa.
Bay được mấy chục dặm, nàng lại phát hiện tình trạng cây cối khô héo.
Không cần nghiệm chứng nữa, trực giác nói cho nàng biết nơi này có dị biến.
Diệp Thiên Tâm bay lên cao, cho tới một độ cao vừa đủ, nàng nhìn về phía Ma Thiên Các.
Nơi này quá xa xôi, dù trời nắng ráo sáng sủa cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Kim Đình Sơn, không cách nào nhìn rõ tình huống.
Diệp Thiên Tâm hạ xuống mảnh rừng bên dưới, dừng lại cạnh một vòng tròn màu tím dưới đất.
Nàng nâng bàn tay trắng mịn lên, Đa Tình Hoàn sáng ngời như ngọc nhanh chóng xoay tròn.
Vù!
Đa Tình Hoàn lượn vòng xung quanh, bay qua vòng tròn màu tím rồi trở về trong tay nàng.
“Khôi lỗi?”
Bên trong vòng tròn màu tím không có vật chết nên không có khôi lỗi để điều khiển. Diệp Thiên Tâm phán đoán tên Đại vu hiện tại không có mặt ở đây.
Có thể thi triển ra vòng tròn vu thuật cường đại như vậy, thực lực của tên Đại vu này rất không đơn giản.
Trầm ngâm một lát, Diệp Thiên Tâm lại bay lên không trung.
“Có người?”
Diệp Thiên Tâm hô nhỏ. Nàng đột nhiên nhìn thấy ở đằng xa có một đội ngũ mấy chục người đang phi hành tới đây.
Diệp Thiên Tâm không lùi bước mà bay thẳng về phía đội ngũ.
Đó là một nhóm mấy chục tăng nhân đang ngự không phi hành tạo thành phương trận.
Diệp Thiên Tâm không tiến lại gần. Nàng vẫn luôn không có ấn tượng tốt với tăng nhân.
Ngay khi nàng đang định thi triển đại thần thông rời đi thì một tăng nhân đột nhiên truyền âm nói lớn:
“Nữ thí chủ, xin dừng bước.”
Diệp Thiên Tâm nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”
“Nữ thí chủ xin đừng hiểu lầm. Bần tăng pháp hiệu là Hư Tĩnh, là phương trượng của Thiên Tuyển Tự, chỉ trùng hợp đi qua nơi đây.”
“Thiên Tuyển Tự Hư Tĩnh?”
“Nữ thí chủ biết lão nạp sao?” Pháp sư Hư Tĩnh hơi kinh ngạc hỏi lại.
Diệp Thiên Tâm đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết. “Ta còn có việc, thứ cho không thể phụng bồi.”
“Thí chủ, xin hỏi nơi này còn cách Kim Đình Sơn bao xa?” Hư Tĩnh lại lên tiếng.
Diệp Thiên Tâm cảm thấy rất buồn cười. Bay về phía trước thêm một đoạn đường chẳng phải sẽ nhìn thấy hay sao mà còn hỏi. Nếu không phải đã biết rõ chuyện của Thiên Tuyển Tự, nàng đã rời đi từ lâu.
“Không biết.” Diệp Thiên Tâm nhả ra hai chữ rồi xoay người đi thẳng.
“Nữ thí chủ…”
Ông!
Một toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh lục diệp lập tức xuất hiện giữa trời.
Hư Tĩnh và đám tăng nhân phía sau vội vàng dừng lại giữa không trung, kinh ngạc không thôi…
“Đây là…”
“Phương trượng, ở nơi này đi lung tung cũng gặp được một vị cao thủ lục diệp… hay là chúng ta trở về đi?”
“Đệ tử cảm thấy Ma Thiên Các không cần đến sự giúp đỡ của chúng ta đâu…”
Trên mặt các tăng nhân tràn đầy vẻ xấu hổ.
Bọn họ biết rõ Ma Thiên Các rất mạnh, cao thủ nhiều như mây. Kẻ địch của Ma Thiên Các đương nhiên cũng đều là cao thủ.
Nhưng mà tuỳ tiện đi trên đường cũng gặp phải một cao thủ lục diệp thì quả thật lòng tin của bọn họ bị đả kích không ít.
Hư Tĩnh nhướng mày, trầm giọng nói:
“Cơ thí chủ có ơn với Thiên Tuyển Tự, nhận của người một phải biết báo đáp mười, nếu các ngươi sợ hãi thì có thể rời khỏi Thiên Tuyển Tự ngay lập tức.”
“Đệ tử không dám. Đệ tử biết sai!” Chúng tăng nhân đồng thanh nói.
Hư Tĩnh nhìn quanh một lát rồi nói: “Bình chướng Kim Đình Sơn đã biến mất một khoảng thời gian, đây là thời điểm bọn họ cần chúng ta hỗ trợ nhất… Lâm trận lùi bước là tối kỵ của Phật môn!”
“Đệ tử ghi nhớ.”
“Còn nữa, đừng có ai lại đứng trước mặt lão nạp nói chính ma khác biệt nữa!” Khi nói những lời này, cương khí vây quanh Hư Tĩnh phát tán ra tứ phía.
“Đệ tử tuân mệnh.”
Chúng đệ tử đồng thanh nói: “A di đà phật.”
Nửa ngày sau, trong đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu đang xem giao diện điểm công đức. Hiện tại hắn chỉ có 3.700 điểm.
Bấy nhiêu đó điểm chỉ miễn cưỡng đủ mua một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng.
Từ khi có lực lượng phi phàm của Thiên thư, Lục Châu cảm thấy giá trị của thẻ Một Kích Chí Mạng dần dần giảm xuống.
Đương nhiên… nếu là đối thủ mà Lục Châu không thể nào giải quyết được, thẻ Một Kích Chí Mạng vẫn là sự lựa chọn tốt nhất. Thông thường khi gặp phải kẻ như vậy thì Lục Châu cũng không cần phải cân nhắc tới chuyện lời lỗ nữa.
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
Nghe thấy tiếng thông báo quen thuộc, Lục Châu khẽ gật đầu, tự nhủ: “Tên đồ đệ này đúng là đã quen tự do. Đến một lá thư cũng không biết gửi về.”
Lục Châu chẳng biết bây giờ Ngu Thượng Nhung đang ở đâu.
Chỉ là nghĩ tới thực lực và tu vi Ngu Thượng Nhung rất thâm hậu nên đành mặc kệ hắn.
Ngu Thượng Nhung ở bên ngoài cày điểm công đức là phương thức tốt để phát huy giá trị bản thân. Dù sao trên Kim Đình Sơn đã có Lục Châu và mấy lão đầu toạ trấn, nếu giữ Ngu Thượng Nhung lại đây thì thật lãng phí.
Đúng lúc này, Minh Thế Nhân bước vào đại điện bẩm báo: “Sư phụ, các tăng nhân Thiên Tuyển Tự cầu kiến.”
Lục Châu kỳ quái nhìn Minh Thế Nhân. “Tăng nhân Thiên Tuyển Tự đến Kim Đình Sơn làm gì?”
Sau khi tứ đại thần tăng Không Giác, Không Văn, Không Trí, Không Trượng chết, tăng nhân Thiên Tuyển Tự sợ bị trả thù nên đành phải rời khỏi đó. Về sau chẳng biết họ đã dời đi đâu.
Vả lại Lục Châu cũng không có ý định tìm bọn họ. Sau khi Thiên Tuyển Tự bị Đại Không Tự thanh tẩy một trận thì đã không còn được huy hoàng như trước, chỉ còn lại mỗi Hư Tĩnh pháp sư là cao thủ, thế nên mới phải dẫn theo đám đệ tử đi ẩn cư.
Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Đồ nhi cũng không biết.”
Lúc này, lão bát Chư Hồng Cộng tay đeo quyền sáo đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa đại điện, trông có vẻ lại định vừa quỳ vừa lễ bái…
Minh Thế Nhân nhướng mày nói: “Lão bát, là đệ à! Mau vào đây!”
“Hắc hắc…” Chư Hồng Cộng lạch bạch chạy vào. “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Có chuyện gì?”
Chư Hồng Cộng khom người nói: “Đồ nhi nghe Chu Kỷ Phong nói có tăng nhân của Thiên Tuyển Tự đến nên mới tới đây nhìn xem.”
Lục Châu hỏi: “Thiên Tuyển Tự đến đây thì liên quan gì ngươi?”
Chư Hồng Cộng theo bản năng lấy tay che ngực.
Thấy điệu bộ của hắn, Minh Thế Nhân cười ha hả. “Sợ bọn họ đến đoạt Bảo Thiền Y của đệ à?”
Chư Hồng Cộng ngượng ngùng không nói.
Minh Thế Nhân vỗ vai hắn. “Đệ không thấy đây là nơi nào sao, tại Ma Thiên Các, có cho bọn họ mười cái lá gan thì bọn họ cũng không dám ra tay với đệ đâu.”
“Tứ sư huynh nói rất có lý.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận