Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1173

Cùng lúc đó.
Lục Châu và Thẩm Tất đã đến trước toà phù văn thông đạo.
Đó là một thạch bản hình tròn khắc hoạ vô số trận văn phức tạp, các trận văn liên kết với nhau như những đoá hoa nở rộ.
“Đây chính là phù văn thông đạo, trên người thuộc hạ có phù chỉ dùng để khởi động. Sau khi tiến vào thông đạo, thuộc hạ sẽ khống chế nó.”
“Được.” Lục Châu nói, “Đến hồng liên giới.”
“Mời Các chủ đứng ở vị trí này.”
Lục Châu gọi Đế Giang tới cùng đứng trong vòng tròn. Thẩm Tất đứng ở vị trí trung tâm.
Hắn bắt đầu nhen nhóm phù chỉ, lá bùa cháy rực lên rồi rơi vào vòng tròn phù văn. Toàn bộ thông đạo lập tức phát sáng, quang mang bao phủ cả hai người và Đế Giang.
“Thành công.” Thẩm Tất sử dụng phù văn thông đạo rất thuần thục, không hề lo lắng.
Lục Châu không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy toàn thân như tiến vào trong một không gian ánh sáng, xung quanh không nhìn thấy bất cứ vật gì.
Không bao lâu sau, cảm giác lắc lư xuất hiện như khi ngồi trên máy bay.
Thẩm Tất chưởng vào vòng tròn phù văn, lúc này Lục Châu mới chú ý thấy vòng tròn phù văn trông giống hệt Tinh Bàn.
Thẩm Tất không ngừng vận chuyển nguyên khí, toàn bộ nguyên khí bị hấp thu vào vòng tròn phù văn, hai người không ngừng bay lên.
Cảm giác mất trọng lực ập tới, đi kèm với nó là cảm giác bị áp bách nặng nề khiến người khó thở. Chẳng trách muốn đi qua thông đạo phù văn cần có tu vi mạnh và lòng nhẫn nại.
Cùng lúc đó, tại Triệu Văn Quốc.
Trong tam giác trận kỳ, sắc mặt Ngu Thượng Nhung không quá đẹp đẽ.
Mấy ngày nay thương thế của Vu Chính Hải đã khôi phục, nhưng Ngu Thượng Nhung vì trúng độc nên vết thương không chuyển biến tốt đẹp.
Đám hung thú xung quanh cũng không hề tản đi.
“Nhị sư đệ, tiếp tục như vậy e là không ổn. Mệnh thạch của tên kia dập tắt, Bạch Tháp nhất định sẽ phái người tới kiểm tra. Chúng ta liên lạc với thất hiền đệ nhờ hắn nghĩ biện pháp đi.” Vu Chính Hải nói.
“Cẩn thận mấy cũng có sơ sót, không ngờ lúc này lại trúng độc.” Ngu Thượng Nhung lắc đầu thở dài.
Vu Chính Hải trải trận bố xuống đất rồi lấy phù chỉ ra thiêu đốt.
Không bao lâu sau, thân ảnh mấy người Tư Vô Nhai xuất hiện.
“Hiền đệ, ta nhớ đệ muốn chết.” Vu Chính Hải nói thẳng vào vấn đề.
Ngu Thượng Nhung và Tư Vô Nhai đều câm nín.
Mỗi lần đại sư huynh nói câu này có nghĩa là đang có việc cần nhờ.
“Đại sư huynh, xảy ra chuyện gì rồi?” Tư Vô Nhai nói.
Vu Chính Hải kể lại đầu đuôi sự việc. Tư Vô Nhai nhíu chặt mày hỏi: “Nhị sư huynh bị thương?”
Ngu Thượng Nhung đứng lên, ngoại trừ sắc mặt không tốt thì những thứ khác đều khá ổn. “Không nghiêm trọng, đệ đừng lo lắng.”
Tư Vô Nhai nhìn vết thương của Ngu Thượng Nhung, chợt nói: “Là độc vu thuật.”
“Đệ biết loại độc này?”
“Đương nhiên, đại sư huynh trước kia hận nhất là Lâu Lan. Vì muốn đối phó đại vu Lâu Lan, đệ đã nghiên cứu không ít điển tịch vu thuật nên mới biết việc này.”
Vu Chính Hải cười nói: “Không hổ là đệ nhất quân sư của U Minh Giáo ta.”
Ngu Thượng Nhung cạn lời.
Sao công lao gì huynh cũng đắp lên người mình được thế?
“Phải giải độc như thế nào?”
“Cạo xương bức độc, hoặc là có vu sư cường đại hô trợ.” Tư Vô Nhai đáp.
Ngu Thượng Nhung gật đầu, ngồi xuống, lấy Trường Sinh Kiếm ra.
“Nhị sư huynh, không được, hoàn cảnh nơi đó quá nguy hiểm.” Tư Vô Nhai ngăn cản.
“Vẫn tốt hơn là ngồi chờ chết.” Ngu Thượng Nhung nói.
Trong hình ảnh, Minh Thế Nhân đột nhiên xuất hiện nói: “Để đệ tới đó… chờ đệ.”
“Tứ sư huynh?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Yên tâm, Nhật tiên sinh đã xuất mã thì mọi việc dễ như trở bàn tay.”
Khi mấy huynh đệ đang nói chuyện trời đất thì ‘vù’ một tiếng, âm thanh xé gió vạch phá bầu trời khiến đám hung thú xung quanh hoảng loạn bỏ chạy.
“Có người tới.” Tình cảnh mà Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung không muốn nhìn thấy nhất rốt cuộc cũng xảy ra.
Phía nam tam giác trận kỳ có một người đứng trên lưng toạ kỵ đang bay vọt tới.
Gào !
Tiếng kêu chói tai vang vọng khắp mảnh phế tích.
Tu hành giả cưỡi trên lưng Huyền Điểu lăng không lơ lửng bên trên tam sắc trận kỳ, phẫn nộ nói:
“Đúng là tên phế vật, lãng phí trận kỳ như vậy!”
Tam giác trận kỳ vốn là bảo vật dùng để vây khốn Mệnh Cách thú đặc thù, nếu bố trí tốt có thể hấp thu thiên địa nguyên khí sớm cả tháng, năng lượng trong đó đủ để thoải mái bắt lấy con Mệnh Cách thú. Bây giờ lại bị Điền Minh dùng để vây khốn mấy tên tu hành giả nhãi nhép, hắn sao có thể không tức giận?
Tốc độ hắn nhanh như điện xẹt, lao về phía đám Mệnh Cách thú xung quanh, đao quang kiếm ảnh bay đầy trời.
Chiến đấu kéo dài khoảng nửa canh giờ.
Tu hành giả cưỡi Huyền Điểu rốt cuộc bay về, trong tay cầm một chiếc túi hoa chứa đầy Mệnh Cách Chi Tâm.
Hắn hài lòng gật đầu: “Vận khí không tệ, tại nơi hỗn loạn quả nhiên có nhiều Mệnh Cách thú. Hắc Tháp lén lút bắt giữ nhiều Mệnh Cách thú như thế, đúng là hèn hạ.”
Hắn cất kỹ túi rồi khống chế Huyền Điểu bay về phía tam giác trận kỳ, hừ nhẹ một tiếng:
“Là các ngươi giết Điền Minh?”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn hắn.
“Điền Minh? Điền Minh là ai chớ?” Vu Chính Hải hỏi.
Tu hành giả mặc bạch bào chỉ tay về phía thi thể cách đó không xa. “Nói đi, các ngươi muốn chết kiểu gì?”
Vu Chính Hải đáp: “Cho dù chết cũng phải chết minh bạch. Ngươi là ai? Vì sao lại muốn giết bọn ta?”
Tu hành giả mặc bạch bào nghiễm nhiên nói: “Bản toạ là một trong những Thẩm Phán Giả của Bạch Tháp nghị hội, Nam Cung Ngọc Thiên.”
“Địa vị lớn thế.” Vu Chính Hải không hề sợ hãi nói, “Thế ngươi có biết ta là ai không?”
“Là ai không quan trọng, dù sao ngươi cũng không sống được bao lâu nữa.”
“Gia sư chính là Các chủ Ma Thiên Các.” Vu Chính Hải nói.
Nhìn thái độ nghiễm nhiên của Vu Chính Hải không khác gì mình, Nam Cung Ngọc Thiên lắc đầu nói: “Chưa từng nghe tới.”
Vu Chính Hải có hơi xấu hổ. Đám người Hắc Tháp Bạch Tháp này tin tức quá không linh thông rồi. Sư phụ làm ra nhiều động tĩnh như vậy mà những người này còn không hề biết gì.
“Gia sư từng dùng một chưởng đánh chết Thẩm Phán Giả Hắc Tháp Vũ Quảng Bình.” Vu Chính Hải nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận