Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1090

Thái Huyền chi lực trong cơ thể Lục Châu tiêu hao hoàn toàn, hình ảnh đứt đoạn. Một canh giờ trước mới hồi phục một ít, quan sát được nhiều hình ảnh như vậy đã là không tệ.
“Lão bát ở hoàng liên có Lục Ly trợ giúp, xem ra không có vấn đề gì.”
Lục Châu lại liếc nhìn hai tấm Thẻ Kết Hợp mới vừa rút thưởng trúng. Hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu có ba tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, dùng Thẻ Kết Hợp thì sẽ tạo thành thẻ gì đây?
Đáng tiếc, ngoại trừ lúc ban đầu mới xuyên không đến được thưởng ba tấm ra thì cho đến nay Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong là thẻ khó xuất hiện nhất, có một tấm đã là vạn hạnh, đừng mơ đến chuyện ba tấm.
Tiếp sau đó, Lục Châu lấy Tử Lưu Ly và ba viên Hoả Linh Thạch ra.
Vừa vặn còn một tấm Luyện Hóa Phù, Lục Châu vung tay thiêu đốt Luyện Hóa Phù rồi ném ba viên Hoả Linh Thạch vào, ngọn lửa biến thành trong suốt, lúc này Lục Châu mới ném Tử Lưu Ly vào.
Sáng hôm sau.
Văn võ bá quan Đại Đường và các vị tướng quân đều đã quy thuận, một số người không thể tín nhiệm đều bị giáng chức hoặc cho cáo lão hồi hương. Lý Vân Tranh rốt cuộc đã nắm được toàn bộ quyền hành trong tay.
Trên tường thành phía đông.
Ngu Thượng Nhung đứng thẳng tắp, ngắm nhìn cảnh trí kinh đô. Vu Chính Hải nhìn sang, khẽ nói: “Nhị sư đệ đang lo lắng không có phương pháp ngưng tụ Mệnh Cách?”
Từ khi Lục Châu ngưng tụ pháp thân Thiên Giới Bà Sa, rất nhiều người đều đang thắc mắc. Tu hành giả không có kim liên làm sao ngưng tụ Mệnh Cách?
“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” Ngu Thượng Nhung đáp.
“Đáng tiếc, đại sư huynh cũng rất bất đắc dĩ, đành phải đi trước sư đệ một bước.” Vu Chính Hải nói.
“Ai đi trước ai còn chưa biết được đâu.”
Ngu Thượng Nhung đương nhiên sẽ không nhận thua. Dù không có kim liên thì hắn vẫn sẽ tiếp tục tu hành. Còn chưa đến thập diệp đã nghĩ tới chuyện Thiên Giới Bà Sa, chẳng khác gì tự tìm phiền não.
Vu Chính Hải lấy Bích Ngọc Đao ra, dùng tay áo lau chùi đến sáng bóng, chỉ thiếu điều chưa nói nhìn Bích Ngọc Đao của ta xem, sáng ghê chưa, là hoang cấp đó!
Đúng lúc này, Kỷ Phong Hành đứng bên dưới gọi to: “Nhị tiên sinh, người của Cứu Thiên Viện tới bảo ta đưa thứ này cho ngài!”
Hai người quay đầu lại, thấy Kỷ Phong Hành đang ôm một cây gậy gỗ dài hình chữ nhật.
“Đó là cái gì?” Ngu Thượng Nhung nghi hoặc hỏi.
“Vương Đại Chuỳ nói nhất định phải giao tận tay ngài. Hắn vốn muốn tự mình đưa tới nhưng thất tiên sinh tìm hắn có việc nên đành nhờ ta.”
Vu Chính Hải vỗ vai Ngu Thượng Nhung nói: “Trông như là vũ khí luyện hỏng… Nhị sư đệ, nếu thật sự không được thì ta tặng đệ Bích Ngọc Đao, ta dùng tay không là đủ. Chưởng pháp của Đại Huyền Thiên Chương cũng được xem là vô địch.”
Ngu Thượng Nhung không để ý đến Vu Chính Hải mà vươn tay, cương ấn bay xuống cuốn lấy cây gậy gỗ trong tay Kỷ Phong Hành bay trở về tay hắn.
Cầm gậy gỗ trong tay, bàn tay Ngu Thượng Nhung khẽ cảm ứng rồi bỗng khép chặt lại.
Rắc!
Lớp gỗ bên ngoài nứt toác, hoá thành bột mịn, để lộ thanh Trường Sinh Kiếm bên trong hoàn hảo không chút tổn hại, toàn thân toả u quang, bắn ra kiếm cương đầy trời. Thân kiếm truyền đến cảm giác mát lạnh.
Ngu Thượng Nhung chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy, tựa như đã rất lâu mới được gặp lại bằng hữu.
Năm ngón tay khẽ buông lỏng, Trường Sinh Kiếm lơ lửng trước người. Nguyên khí phát tiết dễ dàng tạo thành tám mươi ngàn đạo kiếm cương.
Trước kia hắn chỉ có thể gắng gượng tạo ra hơn sáu mươi ngàn đạo kiếm cương, nay được Trường Sinh Kiếm gia trì, nhẹ nhàng tạo ra tám mươi ngàn đạo.
Đám binh sĩ thủ thành đồng loạt ngẩng đầu nhìn kiếm cương đầy trời.
“Hồng… hồng cấp?” Vu Chính Hải kinh ngạc hô lên.
Rõ ràng là vũ khí thiên giai, được Cứu Thiên Viện đoán tạo xong lại vượt cấp nhảy lên thành hồng cấp.
Vu Chính Hải lặng lẽ cất Bích Ngọc Đao vào, trong lòng cảm thấy mất thăng bằng.
Ngu Thượng Nhung cực kỳ hài lòng thu hồi kiếm cương, thản nhiên nói: “Đại sư huynh, tuy ta xem kiếm như mạng nhưng từ sau khi kiếm bị gãy, ta biết mình không thể để vũ khí trói buộc bản thân. Kiếm tốt không thể hưởng dụng một mình, đại sư huynh dùng thử đi.”
Vu Chính Hải lắc đầu nói: “Chúc mừng nhị sư đệ. Kiếm tuy tốt nhưng ta vẫn thích đao hơn. Hồng cấp thôi mà, sớm muộn gì Bích Ngọc Đao cũng đạt tới hồng cấp.” Vu Chính Hải đáp.
Kỷ Phong Hành đứng dưới đất nói theo: “Quả nhiên là Trường Sinh Kiếm. Vương Đại Chuỳ nói lẽ ra cần ba tháng để đoán tạo, nhưng toàn bộ đại sư Cứu Thiên Viện đều tụ tập lại cùng làm nên chỉ mới một tháng đã hoàn thành.”
Ngu Thượng Nhung cười nói: “Thay ta cảm ơn bọn họ nhé.”
“Không thành vấn đề.” Kỷ Phong Hành nói xong liền quay đầu đi.
Vu Chính Hải bỗng nhảy xuống nói: “Chờ đã.”
“Đại tiên sinh có gì phân phó?”
“Vương Đại Chuỳ đang ở đâu?”
“Trong thư phòng thất tiên sinh.”
“Vừa vặn ta cũng muốn đến trò chuyện với hiền đệ, dẫn ta đi gặp hắn.”
“Vâng.” Kỷ Phong Hành gãi gãi đầu, khi thì hỏi Vương Đại Chuỳ, khi thì nói muốn gặp thất tiên sinh, đây là cái logic gì?
Hai ngày nữa trôi qua.
Lục Châu nghe được tiếng răng rắc bèn mở mắt. Ngọn lửa thiêu đốt của Luyện Hóa Phù đã tắt.
Cảm giác lại Thái Huyền chi lực trong cơ thể, quả nhiên không có Tử Lưu Ly trợ giúp tốc độ lĩnh hội chậm hơn rất nhiều, đã hơn ba ngày mà chỉ mới hồi phục được một nửa.
Lục Châu phất tay áo, Tử Lưu Ly bay về lòng bàn tay.
[Ting ! thu hoạch được Tử Lưu Ly hồng cấp.].
Trên tay truyền lại cảm giác mát lạnh, Lục Châu thôi động Tử Lưu Ly, thu liễm khí tức toàn thân. Không chỉ vậy, Tử Lưu Ly còn chủ động trợ giúp Lục Châu điều động nguyên khí trong kỳ kinh bát mạch và đan điền khí hải, tạo thành một vòng tuần hoàn trong nội phủ.
“Không tệ.”
Có Tử Lưu Ly hồng cấp tương đương với từng giờ từng khắc đều có thể tiến vào trạng thái tu luyện, chẳng khác nào là bảo bối treo máy cày cấp!
Lục Châu thử nghiệm lĩnh hội Thiên thư, phán đoán tốc độ khôi phục Thái Huyền chi lực đã tăng lên bốn, năm lần. Không có Tử Lưu Ly, lĩnh hội bảy ngày mới có thể hồi phục toàn bộ Thái Huyền chi lực, bây giờ chỉ cần hơn một ngày là xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận