Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1307

Trương công công không khỏi tròn mắt. Người trẻ tuổi có thể khiến cho Lục Thiên Sơn phải cúi đầu, toàn bộ Đại đô thành cũng không có lấy một người.
Người này rốt cuộc là ai?
Lục Châu vươn tay, thánh chỉ bay ra khỏi tay Lục Thiên Sơn rơi vào tay hắn.
Lục Châu mở ra xem. Nội dung bên trong viết rất vắn tắt, dùng từ uyển chuyển êm tai, kỳ thực là muốn Lục Thiên Sơn cáo lão hồi hương, thậm chí phủ đệ của Lục phủ ở Đại Đô cũng phải sung vào công quỹ, lấy mỹ danh là sẽ cho Lục Thiên Sơn một biệt uyển khác thích hợp hơn ở An Nam hành tỉnh.
Sau khi xem xong, Lục Châu tiện tay vứt thánh chỉ đi. Thánh chỉ bay lên không trung, Nghiệp Hoả bốc lên đốt nó thành tro tàn.
Trương công công cả kinh, trong lòng âm thầm suy nghĩ, người trẻ tuổi này rốt cuộc là lai lịch gì, đã biết đó là thánh chỉ còn dám ngỗ nghịch đốt cháy?
Là người bạch liên giới?
Tu hành đến một giai đoạn nhất định, không thể nào trông mặt mà bắt hình dong tu hành giả. Càng ở địa vị cao càng hiểu rõ đạo lý này. Trương công công đi theo bệ hạ nhiều năm, đương nhiên minh bạch vô cùng.
Lục Châu mở miệng nói:
“Trở về nói cho hoàng đế của các ngươi, lão phu thay Lục Thiên Sơn kháng chỉ.”
Lão phu?
“Kháng… kháng chỉ?”
Trương công công càng thêm kỳ quái. Chẳng lẽ đây là đại lão tu hành giống như Lam Hi Hoà?
Thái giám đi bên cạnh Trương công công không có nhãn lực và định lực tốt như hắn, bước lên một bước nói:
“Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, cả gan kháng chỉ.”
Lục Châu liếc nhìn tên thái giám, khẽ gọi: “Lục Thiên Sơn.”
“A?”
“Vả miệng.”
Vả miệng?
Lục Thiên Sơn ngây ngốc. Có lẽ do thường ngày đã quen thói rụt rè, hắn không quá thích ứng với tác phong này. Đến khi nhìn vào mắt Lục Châu hắn mới hiểu ý, bèn lách mình xuất hiện trước mặt tên thái giám, vung ra một cái tát.
Chát!
Tên thái giám bị đánh bay một đoạn, gương mặt nóng bỏng đau nhức, toàn thân ngã xuống đất, còn chưa kịp kêu thảm thì đã ngất đi.
Lục Thiên Sơn là vũ phu, không phải quan văn, hắn từng mơ tưởng đến một ngày được đánh đám nịnh thần này một trận thoả thích.
Chưởng vừa rồi khiến hắn cảm thấy thoải mái vô cùng.
“Lục Thiên Sơn, ngươi…”
Trương công công không dám giảng đạo lý với Lục Châu, chỉ có thể tức giận nói với Lục Thiên Sơn:
“Đây là thánh chỉ của bệ hạ, cho dù ngươi giết hết bọn ta thì có làm được gì? Thay đổi được kết quả gì không?”
Lục Thiên Sơn bị dội cho một gáo nước lạnh, nói không nên lời.
Lúc này, Lục Châu đứng trên bậc thềm nói: “Thay đổi được.”
“Cái gì?”
Lục Châu hỏi: “Ngươi muốn về cung?”
“Thánh chỉ đã truyền đạt, ta đương nhiên phải về cung phục mệnh.” Trương công công đáp.
“Vậy thì cùng đi.”
Trương công công cùng Lục Thiên Sơn nhất thời không biết nói gì.
“Lục Thiên Sơn, ngươi đi cùng lão phu một chuyến.”
Lục Thiên Sơn giật mình. Thấy hắn do dự, Lục Châu hỏi: “Ngươi sợ hãi?”
“Ta mà sợ hắn? Đi thì đi.” Lục Thiên Sơn nói.
Lục Châu vốn định đợi tấn thăng lên bảy Mệnh Cách hoặc tám Mệnh Cách rồi mới đến Đại Viên vương đình. Nhưng bây giờ xem ra thời gian không đợi người, thực lực của hắn tuy là sáu Mệnh Cách nhưng có thẻ Một Kích Chí Mạng và Thẻ Hàng Cách, cho dù là mười hai Mệnh Cách cũng khó có thể là đối thủ của hắn. Huống chi loại cao thủ này không nhiều, hắn còn có một đống điểm công đức làm chỗ dựa.
Trương công công ngây ngốc, ấp úng nói:
“Không phải người nào cũng, cũng… có thể gặp, gặp thánh thượng…”
Lục Thiên Sơn nói: “Bản tướng quân muốn gặp thánh thượng, chẳng lẽ không được?”
“Được... được.”
Trương công công lập tức thu hồi sắc mặt ỷ thế hiếp người.
Hắn cảm giác được Lục Thiên Sơn lúc này đã mất đi lý trí. Thời điểm này mà nói đạo lý với loại người này sẽ khiến hắn làm ra những hành vi bất chấp hậu quả.
Lục Thiên Sơn quay đầu dặn dò gia quyến: “Tất cả mọi người ở lại trong phủ, không được tự ý rời đi.”
Bên ngoài Lục phủ, xe ngựa đã được chuẩn bị đầy đủ. Trương công công, Lục Châu, Tư Vô Nhai và Lục Thiên Sơn ngồi xe đi về phía hoàng cung.
Gia quyến Lục phủ bước ra ngoài nhìn theo xe ngựa rời đi.
“Lão Giang, người trẻ tuổi đó rốt cuộc là ai vậy?” Có tiểu thiếp thấp giọng hỏi.
“Tốt nhất là đừng hỏi.” Lão Giang thấp giọng nói.
Lục phu nhân nói: “Đến lúc này rồi còn thần thần bí bí cái gì, ta thấy người này tướng mạo bất phàm, dáng vẻ anh tuấn, lời nói cử chỉ không giống người thường, ngay cả lão gia cũng phải cung kính với hắn. Nếu là nhân vật có địa vị thì có thể kết thông gia với chúng ta. Ngọc nhi năm nay mười sáu tuổi, rất xứng đôi với hắn.”
Vì sao lúc nào góc nhìn của Lục phu nhân cũng kỳ quái như vậy?
Lão quản gia rất muốn nói một câu, hắn là tổ tông của Lục gia, nhưng nghĩ lại những chuyện đã xảy ra ở phòng khách, hắn cúi đầu khom lưng nói: “Lục phu nhân, e là không ổn.”
“Cái gì mà không ổn? Thiên kim Lục gia nhà chúng ta chẳng lẽ không xứng với hắn?”
“Ách…”
Lão Giang lộ vẻ mặt khó xử, “Thật, thật sự là… không xứng.” Giọng hắn càng lúc càng nhỏ như sợ Lục phu nhân tức giận.
Có nhiều thứ nên bóp chết ngay từ trong trứng nước, để tránh gây hiểu lầm càng lúc càng sâu.
Lục phu nhân giật mình như ý thức được điều gì, nàng nhìn theo bóng dáng xe ngựa đang dần khuất, khẽ nói: “Đáng tiếc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận