Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2030: Có phải ra tay quá nặng rồi không

Cường quang duy trì một lúc lâu giữa không trung Vân Trung Vực mới từ từ biến mất.
“Hoa chí tôn đâu rồi?”
Đám người kinh ngạc phát hiện Hoa Chính Hồng biến mất, bèn đưa mắt nhìn nhau.
Ba vị Đại Đế cũng nhìn quanh tứ phương nhưng không thấy thân ảnh Hoa Chính Hồng đâu. Kể cả Thượng Chương Đại Đế cũng không ngờ được một chưởng của Lục Châu lại có uy năng bậc này.
Lục Châu thản nhiên quan sát bên dưới. Chỉ có mình hắn biết Hoa Chính Hồng đã rơi xuống Đại Uyên Hiến.
Khi mọi người còn đang tìm kiếm, bên dưới Vân Trung Vực có một thân ảnh cấp tốc bay lướt tới.
“Hoa chí tôn kìa!” Có người chỉ tay vào hư ảnh nói.
“Hoa chí tôn… làm sao thế?”
Đám người nhìn kỹ lại, phát hiện y phục Hoa Chính Hồng bị tổn hại, đầu tóc rối bời, trong mắt đều là kinh hãi. Nàng bay về Vân Trung Vực, thân thể lung lay một lát mới từ từ ổn định lại.
Hoa Chính Hồng nhìn chằm chằm vào Lục Châu. “Ngươi… là chủ nhân Ma Thiên Các?!”
Lục Châu gật đầu: “Đúng là lão phu.”
“Ta nhớ kỹ ngươi.” Hoa Chính Hồng nói, “Vừa rồi là ta sơ suất, để ngươi chiếm được tiên cơ. Mời ra chưởng thứ hai.”
Đám người nghị luận ầm ĩ, không biết Hoa Chính Hồng nói là thật hay giả, nhưng thấy nàng ta dám tiếp chưởng thứ hai cũng đã rất ghê gớm.
Lục Châu gật đầu. Một chưởng vừa rồi vận dụng lực lượng Thiên Tướng và một chút lực lượng Thiên Đạo, uy lực khiến hắn rất hài lòng.
Lần này bàn tay Lục Châu hướng xuống dưới, một đạo vòng xoáy hình thành khiến không gian và thời gian từ từ vặn vẹo!
Một chưởng này ẩn chứa toàn bộ lực lượng Thiên Đạo trong cơ thể Lục Châu.
Thiên đạo tức là đại đạo. Đại đạo tức là quy tắc. Chưởng khống quy tắc chính là chưởng khống sinh tử và luân hồi.
Vòng xoáy ngưng tụ quy tắc bốn phía lại với nhau. Không có khí lãng hay nguyên khí cường đại, có chăng chỉ là không gian đang không ngừng vặn vẹo quanh thân Lục Châu.
“Lui!” Bạch Đế đẩy chưởng. Cả chiếc phi liễn lập tức bay lùi về sau trăm mét.
Thanh Đế, Xích Đế và Thượng Chương Đại Đế thấy vậy cũng lập tức làm theo. Cửu điện còn lại không cần phải nói, ai nấy đồng loạt điều động phi liễn né tránh.
“Lùi xa một chút!”
Quan chiến cũng phải chú ý cẩn thận, mạng nhỏ quan trọng!
Có người phàn nàn: “Ta đến xem điện thủ chi tranh, sao lại thành Chí Tôn đánh nhau rồi?!”
“Chí Tôn đánh nhau không tốt sao? Khó khăn lắm mới được xem một lần.”
“Nhưng cũng phải có mạng để xem mới được nha!”
Sắc mặt Hoa Chính Hồng đại biến. “Không được!”
Nàng ý thức được chưởng ấn này ẩn chứa quy tắc cường đại, gần như thu nạp toàn bộ quy tắc mà nàng nhận biết.
Dưới chân nàng xuất hiện hồng liên, từng đóa liên hoa tan ra bốn phía như cánh bướm phiêu tán giữa không trung.
Thấy cảnh này, Diệp Thiên Tâm nhẹ giọng lẩm bẩm: “Điệp Luyến Hoa?!”
Trăm năm qua, Diệp Thiên Tâm vẫn luôn khổ tu công pháp sư phụ ban tặng. Nàng đã nắm giữ được kỹ pháp cao thâm này, trên đời không có ai hiểu rõ Điệp Luyến Hoa hơn nàng.
Dù Điệp Luyến Hoa của Hoa Chính Hồng không giống của nàng, lại có thêm mấy phần cương mãnh nhưng Diệp Thiên Tâm vừa nhìn đã nhận ra.
Liên hoa như hồ điệp lượn vòng tứ phía, chống đỡ khu vực không gian đang băng liệt. “Quy tắc? Một chưởng này không có tác dụng gì với ta!”
Lục Châu rốt cuộc vung chưởng, chín tự phù Đạo môn từ trên trời đồng loạt giáng xuống. “Chưởng thứ ai, Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn!”
Khi chín đạo chưởng ấn bay tới trước mặt, Hoa Chính Hồng đột nhiên ý thức được không ổn. Nàng cảm thấy… thời gian xoay ngược! Lực lượng của Điệp Luyến Hoa đang nhỏ lại.
“Sao… sao có thể?!”
Quy tắc có lớn có nhỏ. Khi quy tắc của đối phương lớn hơn của mình, nàng nhất định sẽ bị đánh bại.
Ầm ầm ầm…
Bốn chưởng ấn đầu đánh tan đám liên hoa của Hoa Chính Hồng, năm chưởng ấn sau theo thứ tự nện vào lồng ngực nàng.
Phốc !
Máu tươi phun trào, tiên huyết đỏ thẫm trông vô cùng chói mắt dưới ánh mặt trời, tựa như những hạt châu màu đỏ.
Hoa Chính Hồng rơi thẳng xuống dưới.
“Thiên… Thiên Hồn Châu!”
“A !”
Thiên Hồn Châu lượn vòng bay ra, xoay quanh người Hoa Chính Hồng rồi ‘ông’ một tiếng, hóa thành Tinh Bàn.
Từ trong bản thể của Hoa Chính Hồng có một đạo hư ảnh bay ra. Gương mặt hư ảnh tràn đầy nếp nhăn, miệng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Ngay sau đó, lực lượng quy tắc cường đại xuyên thủng lồng ngực hư ảnh khiến nó tiêu tán giữa thiên địa.
“Khôi nô?!”
“Hoa Chính Hồng của Thánh Điện mà cũng dùng khôi nô?!”
“Thật khó có thể tin nổi! Nếu không nhờ có khôi nô thì chưởng ấn này đã đánh hạ quang luân rồi.”
“Một quang luân là 300.000 năm thọ mệnh… Chưởng ấn này có phải là quá nặng rồi không?”
“Quá mạnh! Tu vi người này còn hơn cả tứ đại Chí Tôn!”
Sắc mặt ba vị Đại Đế và Thượng Chương đều trở nên nghiêm túc. Chưởng ấn vừa rồi đã có năng lực của đế hoàng.
Nhìn thấy Hoa Chính Hồng đang không ngừng rơi xuống, Nhạc Dương Tử hoảng sợ vọt lên lưng thanh điểu, quát to: “Đi mau!”
Trốn!
Hiện tại trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, chính là trốn khỏi tay người này!
“Đã hứa hẹn sao lại bội ước? Lão phu chưa cho phép ngươi đi.”
Lục Châu lật tay, Vị Danh Cung xuất hiện.
“Hư cấp?!”
“Không ngờ lại là hư cấp… rất lâu rồi ta chưa được thấy cao thủ cấp bậc này, hôm nay đến đây không uổng công!”
Lục Châu giương cung lên, tiễn cương hình thành. Lực lượng Thiên Tướng bám vào tiễn cương, lam sắc điện hồ lẹt xẹt bắn ra tia lửa điện.
Phanh !
Đạo tiễn cương phá toái hư không bắn tới, sau lưng Nhạc Dương Tử mát lạnh, hắn hít sâu một hơi, tròng mắt như muốn rớt ra, theo bản năng điều động đạo lực lượng để phòng ngự.
Xoẹt!
Tiễn cương thế như chẻ tre đâm xuyên lồng ngực hắn, sau đó tiếp tục đâm xuyên tim thanh điểu.
Nhạc Dương Tử và thanh điểu rơi thẳng xuống đất. Một tiễn này không chết cũng phải trọng thương!
Chính lúc này, Hoa Chính Hồng lại lần nữa bay trở lại Vân Trung Vực, toàn thân nàng đều là vết máu, trong mắt sung huyết.
Hoa Chính Hồng làm gì còn hơi sức đâu mà để ý tới sinh tử của Nhạc Dương Tử. Nàng ngẩng đầu căm tức nhìn Lục Châu: “Ngươi muốn giết ta?!”
Lục Châu không mặn không nhạt nói: “Trước đó đã nói là sinh tử bất luận, chẳng lẽ… ngươi quên rồi?”
Thân thể Hoa Chính Hồng khẽ lay động, á khẩu không trả lời được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận