Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 862

Giữa sườn núi Kim Đình Sơn, trong một khu rừng rậm.
Ánh trăng trên đầu sáng vằng vặc soi rọi cả cánh rừng. Nguyên khí trong các loại cây cỏ từ bốn phương tám hướng kéo tới giao hoà vào nguyên khí trong không trung rồi hội tụ vào một bụi cỏ.
Sau khi thu nạp nguyên khí, trong bụi cỏ chợt truyền ra một giọng nói có vẻ vừa giật mình tỉnh ngộ.
“Không đúng! Tấn thăng cửu diệp cần đến một ngàn hai trăm năm thọ mệnh, Số Tư Chi Tâm chỉ cung cấp tám trăm năm, vậy ta phải tự bỏ ra bốn trăm năm sao? Ta mới có mấy chục tuổi thôi mà! Tấn thăng cửu diệp xong chẳng phải sẽ biến thành một lão già? Anh tuấn tiêu sái như ta vậy mà…”
“Không được, nếu biến thành ông già như sư phụ thì khó coi biết bao!”
Minh Thế Nhân ngừng tu luyện, chui ra khỏi bụi cỏ.
Từ rất lâu rồi hắn đều thích trốn trong này tu luyện. Sư phụ từng nói, Thanh Mộc Tâm Pháp là công pháp thích hợp với hắn nhất, nhưng muốn sử dụng cho hết giá trị của Thanh Mộc Tâm Pháp thì phải biết chọn nơi thích hợp mà tu hành.
Minh Thế Nhân đã tự mình tìm ra nơi tu hành thích hợp với mình nhất. Tốc độ tu luyện trong rừng cao hơn gấp mấy lần ở những nơi khác. Các đồng môn chỉ biết công pháp của Minh Thế Nhân phát huy uy lực tốt nhất khi ở trong rừng rậm, nhưng không ai biết nơi này cũng là thánh địa tu hành của hắn.
Đây cũng là điểm mấu chốt giúp hắn tu luyện thành công độn thổ thuật.
“Một ngàn hai trăm năm… sư phụ giải quyết vấn đề này bằng cách nào?” Minh Thế Nhân sờ cằm.
Lát sau, hắn vỗ trán nói: “Chẳng lẽ sư phụ còn giấu rất nhiều Xích Diêu Chi Tâm?”
Minh Thế Nhân đi tới đi lui, đấm ngực giậm chân. “Sao ta lại không nghĩ tới cơ chứ! Sư phụ đúng là quá anh minh, sẽ không làm chuyện không có nắm chắc.”
“Phải nhanh chóng tu luyện lên đại viên mãn trong khoảng thời gian ngắn nhất.”
Nghĩ tới đây, Minh Thế Nhân bèn chui lại vào trong bụi cỏ, bàn tay khẽ nhấc, nguyên khí rung động, cỏ dại xung quanh mọc lên càng lúc càng cao cho đến khi biến thành bốn vách tường cỏ vây xung quanh hắn.
Minh Thế Nhân ngồi xếp bằng nhắm mắt và tiến hành hô hấp thổ nạp. Nguyên khí trong khu rừng đều bị hắn hấp thu hết vào đan điền khí hải.
Mấy hôm sau, tại Đông Các.
Lực lượng phi phàm của Lục Châu đã bão hoà từ lâu. Tu vi cửu diệp đã vững chắc hơn nhiều.
Tuổi thọ còn lại: 218.980 ngày.
“Sau cửu diệp có thập diệp không?” Trong đầu Lục Châu đột nhiên nghĩ tới mấy vấn đề.
“Từ cửu diệp lên thập diệp có đại nạn gì không?”
Nghĩ ngợi một lát, Lục Châu lắc đầu. Bây giờ suy nghĩ mấy chuyện này cũng vô dụng, chỉ có thể chậm rãi đề thăng tu vi mới biết được.
Cần đến năm trăm ngàn điểm công đức để mua Thiên Giới Bà Sa, đây có lẽ là một cảnh giới mới.
Điểm công đức: 23.640 điểm.
Khoảng cách đến năm trăm ngàn điểm… thật quá xa xôi.
Lục Châu quyết định mua bổ sung một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng giá mười lăm ngàn điểm. Hiện tại Lục Châu đã có hai tấm Một Kích Chí Mạng, trước khi đến hồng liên giới phải chuẩn bị kỹ càng một phen. Thẻ này là con át chủ bài mạnh nhất của hắn, không thể không có.
“Sư phụ, Chư Thiên Nguyên cầu kiến.” Bên ngoài chợt truyền đến giọng nói của Tư Vô Nhai.
“Có việc gì?”
“Ông ta lệnh cho người Cổ Thánh Giáo kiểm tra thương khố, phát hiện ra một vật nên tự mình đưa tới, hy vọng sư phụ xem qua.”
Lục Châu rời khỏi phòng, bước ra ngoài sân viện. Nhìn thấy Tư Vô Nhai, Lục Châu nghi hoặc nói: “Tu vi ngươi tiến bộ không ít.”
Tư Vô Nhai đáp: “Sư phụ đốc thúc tu luyện, đồ nhi nào dám lười biếng, ngày đêm khổ tu.”
“Khi nào sẽ tấn thăng bát diệp?”
“Chuyện này…” Tư Vô Nhai lắc đầu, hắn cũng không biết. Loại chuyện này rất khó có thể dự đoán chính xác.
Lục Châu không hỏi nữa mà chắp tay đi về phía Nam Các. Không bao lâu sau, hai người đã tới nơi.
Trên quảng trường Nam Các lúc này có bốn vị trưởng lão và một số nữ đệ tử, ai nấy đều đang vây quanh quan sát một vật gì đó nằm dưới đất. Chư Thiên Nguyên và Chư Hồng Cộng đứng ở một bên.
“Bái kiến Các chủ.”
“Miễn lễ.”
Lục Châu bước tới nhìn vật nằm giữa quảng trường, nghi hoặc hỏi: “Chư Thiên Nguyên, đây là cái gì?”
Trông nó như một con thuyền nhỏ màu đen rách nát bẩn thỉu và cũ kỹ.
Chư Thiên Nguyên đáp: “Cơ huynh có còn nhớ những bản vẽ tìm được trên người Giải Khai không?”
Bản vẽ của Giải Khai Lục Châu cũng đã xem qua, có Thiên Toa, Thuỷ Toa, Không Liễn, nhưng không có cái nào trông như thế này.
“Có liên quan gì? Nói thẳng đi đừng quanh co lòng vòng.” Lục Châu trầm giọng nói.
Chư Thiên Nguyên vội vàng khom người đáp: “Vật này chính là di vật lưu lại của nữ tử họ Lạc kia.”
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Tư Vô Nhai thì vội vàng vọt tới, dùng ống tay áo lau chùi vật đó mà không ngại dơ bẩn. Lau một lúc, trận văn trên thân thuyền từ từ hiện ra.
Người khác không biết thì bình thường, nhưng Tư Vô Nhai không có khả năng không biết, bởi vì hắn đã nghiên cứu thứ này rất lâu, nào là bản vẽ, nào là Thiên Toa và bút ký của Lạc Thời Âm.
“Đây là trận văn Thiên Toa!”
Thiên Toa?! Mọi người đều cả kinh.
Tư Vô Nhai hạ lệnh: “Lau chùi sạch sẽ.”
“Vâng.” Mấy nữ đệ tử vội vàng xách nước tới lau rửa cho chiếc thuyền trở nên sạch bóng. Lúc này toàn bộ trận văn trên thân thuyền cũng đã hiện ra không sót chút nào.
Tư Vô Nhai vừa vuốt ve chiếc thuyền vừa tán thưởng, kiểm tra cẩn thận một lúc lâu mới nói:
“Sư phụ, trận văn trên thân thuyền kém Thiên Toa một chút, nhưng hình dạng và chức năng của nó lại khác hẳn Thiên Toa. Thiên Toa có lực phòng ngự cao, tốc độ nhanh, nhưng độ cao khi phi hành có hạn. Mà thứ này thì có thể xem như một toà Không Liễn cỡ nhỏ.”
Chư Thiên Nguyên cười ha hả: “Ta biết ngay lai lịch món đồ này không đơn giản. Cũng may lão cha ngươi có trí nhớ tốt!” Vừa nói hắn vừa vỗ bả vai Chư Hồng Cộng.
Lục Châu nói: “Toà Không Liễn cỡ nhỏ… nếu nó không bằng được Thiên Toa thì làm sao vượt qua Vô Tận Hải?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận