Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 849

Ngu Thượng Nhung huy động Trường Sinh Kiếm. “Đại sư huynh, ta còn chưa đánh xong.”
Ngu Thượng Nhung đã nhìn ra Vu Chính Hải không chờ được nữa, muốn ra tay rồi. Một chiêu Đại Huyền Thiên Chương vừa rồi đã đánh nát Vân Hoán.
Nhưng ai bảo Vu Chính Hải oản tù tì thua, đành phải dừng bước nói: “Ai dám tự ý rời đi, ta sẽ giết kẻ đó… Nhị sư đệ, như vậy vẫn được chứ hả?”
Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng: “Được.”
Đám người ngơ ngác nhìn. Rốt cuộc quan hệ giữa hai người này là gì?
Cùng lúc đó, tiếng thông báo thưởng năm ngàn điểm công đức đã đánh thức Lục Châu khỏi trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài. Không biết tình hình của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung ở hồng liên giới thế nào rồi. Hẳn là nơi đó có cao thủ mạnh hơn cả Pháp Không hoà thượng.
Tại Đại Viêm hai huynh đệ bọn hắn đánh đâu thắng đó, nhưng tại hồng liên giới sẽ không dễ dàng như vậy. Một khi bị bại lộ sẽ bị hồng liên giới xem là dị tộc, người người vây công. Điều Lục Châu lo lắng nhất là hai người bọn hắn tính tình quật cường, ngạo khí vô cùng, nếu gặp cường địch chỉ sợ là sẽ không tránh né mà càng ham muốn nghênh chiến.
Hoặc là nghiệt đồ trở về, hoặc là phải đến hồng liên giới tìm bọn hắn.
Lương Tự Đạo biết hai người trước mặt mình đều là cao thủ, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc: “Đã vậy thì tử chiến thôi.”
Nói xong hắn lao về phía Ngu Thượng Nhung, mà Vu Chính Hải lại lách mình bay lên phi liễn của Phi Tinh Trai.
“Tất cả đứng yên chớ động. Kẻ nào làm loạn tất chết.” Vu Chính Hải đi tới chiếc ghế bên cạnh bánh lái, thản nhiên ngồi xuống. Cảm giác quen thuộc lại trở về, trước đây hắn rất thích ngồi ở vị trí này để quan sát sơn hà đại địa.
Đám đệ tử Phi Tinh Trai cả kinh, có không ít đệ tử lập tức bay nhào lên. Vu Chính Hải vốn đã rất ngứa tay mà không được đánh, thấy vậy bèn bộc phát cương khí toàn thân.
Oanh! Các đệ tử Phi Tinh Trai bay ngược ra ngoài thổ huyết. Vu Chính Hải hờ hững nhìn về phía trước.
Lương Tự Đạo cau mày… tên cao thủ cầm đao kia hiếu thắng hơn là hắn nghĩ, người này không hề yếu hơn tên kiếm khách. Hôm nay hắn đụng phải cọng rơm cứng rồi.
Điền Bất Kỵ lẩm bẩm nói: “Rõ ràng chỉ là bát diệp, vì sao sức chiến đấu lại mạnh như vậy?” Không ai lý giải được điều này.
Toàn thân Lương Tự Đạo bộc phát hồng cương, trong mắt tràn ngập lửa giận, song quyền biến thành màu đỏ rực. “Ngươi giết đệ tử ta, Phi Tinh Trai sẽ không buông tha cho ngươi!”
Ngu Thượng Nhung cũng cảm nhận được áp lực, nhanh chóng ném Trường Sinh Kiếm ra, hai tay hợp nhất. Vạn Vật Quy Nguyên.
Một quyền cương một kiếm cương đối chiến nhau, trên không trung lúc này đều tràn ngập quyền cương và kiếm cương.
“Lui ra sau.” Điền Bất Kỵ kinh hãi hạ lệnh lui lại.
Kỷ Phong Hành ngơ ngác nói: “Rốt cuộc kiếm thuật của đại ca mạnh đến cỡ nào?”
Vu Vu ngẩng đầu đáp: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy đại ca ca, ta đã biết kiếm thuật của huynh ấy mạnh hơn huynh nhiều. Chỉ là không ngờ lại mạnh tới nước này. Sư huynh, ta nói thật, huynh đừng tức giận…”
“Ách… vậy có thể đừng nói được không?” Kỷ Phong Hành cảm giác được lời nàng định nói sẽ đâm hắn máu me đầm đìa.
“Ta cảm thấy… huynh thật sự không xứng làm học sinh của đại ca ca.” Vu Vu vẫn quyết tâm nói thẳng.
Kỷ Phong Hành nắm chặt lan can, ổn định thân hình, khẽ lẩm bẩm: “Không giận, không giận.”
“Còn vị đại sư huynh của đại ca ca nữa, cũng mạnh cực kỳ. Ta cảm thấy…”
“Đừng có cảm thấy nữa, ta biết rồi mà!” Kỷ Phong Hành vội vàng giơ tay ngắt lời Vu Vu. “Cả đao và kiếm ta đều không có tư cách học… hầy…”
Tu vi hai sư huynh đệ này quá cao thâm, biết bao người tha thiết ước mơ được học tập, mà Kỷ Phong Hành hắn có cơ hội lại không học được.
Còn có cái gì khiến hắn tan nát cõi lòng hơn?
Đại chiến mấy chục hiệp, Ngu Thượng Nhung vẫn bình yên vô sự, mà hai tay Lương Tự Đạo lại tê rần, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Lương Tự Đạo nhìn chằm chằm Ngu Thượng Nhung. “Chúng ta đánh tới bây giờ vẫn chưa phân thắng bại. Còn muốn tiếp tục đánh?”
“Đương nhiên.”
“Hay là bây giờ chúng ta dừng lại, ta có thể cân nhắc lời đề nghị của các hạ, không gây khó dễ cho Thiên Liễu Quan nữa.” Lương Tự Đạo nói.
Điền Bất Kỵ, Kỷ Phong Hành, Vu Vu đều nhất thời câm nín.
Trên đời này đạo lý luôn nằm trong nắm đấm. Vu Chính Hải lắc đầu, cảm thấy không thú vị, mà Ngu Thượng Nhung chỉ mỉm cười đáp:
“Thật xin lỗi, từ trước đến nay cơ hội chỉ có một lần.”
Nói xong, Ngu Thượng Nhung đạp không bay tới, mỗi bước đi dưới chân hắn đều sẽ tạo thành một vòng xoáy màu vàng kim.
Vu Chính Hải nhíu mày nhìn nhị sư đệ. Bản thân hắn có Bích Ngọc Đao là vũ khí hoang cấp, lại thêm tu vi bát diệp đại viên mãn, muốn thắng bát diệp rưỡi không có gì khó. Nhưng hắn không hiểu vì sao nhị sư đệ cầm vũ khí thiên giai lại có thể thắng được bát diệp rưỡi…
Lương Tự Đạo tức giận mắng: “Thật sự cho rằng ta không giết được ngươi?”
Nói xong hắn lấy ra một viên đan dược nữa cho vào trong miệng, đồng thời rút bên hông ra một tấm phù chỉ. Phù chỉ từ từ cháy lên tạo ra hồng sắc hoả diễm.
Điền Bất Kỵ hoảng hốt hô to: “Phù chỉ tạo Nghiệp Hoả… cẩn thận!”
Đám đệ tử Phi Tinh Trai trừng mắt nhìn Điền Bất Kỵ. Quả nhiên Thiên Liễu Quan và người của kim liên giới là đồng đảng!
Mấy chục tên đệ tử đứng gần đó giận dữ lao về phía Điền Bất Kỵ.
“Ai cho phép các ngươi động?” Vu Chính Hải đạp mạnh chân. Ầm! Phi liễn lập tức nứt toác.
Thân ảnh Vu Chính Hải nhanh như thiểm điện bay vào giữa đám đệ tử Phi Tinh Trai, Bích Ngọc Đao di chuyển giữa không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh. Chỉ trong khoảnh khắc, đám người này đều bị Vu Chính Hải miểu sát.
“Vũ khí hoang cấp?! Thật đáng sợ.” Điền Bất Kỵ kinh hãi nói.
Đánh xong, Vu Chính Hải lại thu hồi Bích Ngọc Đao, chắp tay sau lưng nhìn về phía Ngu Thượng Nhung và Lương Tự Đạo.
Lương Tự Đạo tay cầm phù chỉ, hồng sắc hoả diễm giữ chặt lấy Trường Sinh Kiếm của Ngu Thượng Nhung.
“Cho dù đây là vũ khí thiên giai ta cũng phải huỷ!” Hai tay hắn vặn lại hòng bẻ gãy Trường Sinh Kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận