Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2075: “Mượn” tinh huyết

Ầm!
Ngọn lửa trên thân Hỏa Phượng yếu đi ba phần, nó văng ra phía xa ngàn mét, trong lòng vô cùng phẫn nộ. Hỏa diễm lập tức bùng cháy lên.
Giang Ái Kiếm cau mày nói: “Hỏa Phượng, gọi ngươi tới đây là vì có việc, không phải để đánh nhau đâu.”
Hỏa Phượng không thèm để ý tới hắn, há mồm phóng ra hỏa diễm như cự long.
Hỏa thần Lăng Quang xoay người nhìn nó, lập tức bay tới ngăn chặn: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”
Giang Ái Kiếm hô lên: “Mau đến bảo vệ sư huynh ngươi và muội muội ta!”
Chư Hồng Cộng gật đầu: “Được!”
Khi Chư Hồng Cộng vừa bay về phía Nam Các, một hư ảnh từ trong Đông Các bay lướt lên không trung, toàn thân đắm chìm trong lam sắc điện hồ, dưới chân có lam liên rực rỡ.
“Đó là cái gì?” Có người dừng lại tò mò nhìn về phía lam liên trên bầu trời.
“Lại một cường giả xuất hiện!”
Giang Ái Kiếm, Hỏa thần và Hỏa Phượng đều chú ý tới thân ảnh lam liên kia.
Chỉ thấy Lục Châu đang nhắm mắt giang tay ra, hấp thu lực lượng giữa thiên địa với vẻ cực kỳ hưởng thụ.
Sau đó hắn mở mắt, vẻ mặt thong dong, bàn tay phải khẽ nhấc lên, Tinh Bàn và lam sắc quang trụ bắn về phía Hỏa Phượng.
Ầm!
Hỏa Phượng như bị sét đánh, toàn thân tê liệt, lam sắc điện hồ tiến vào kỳ kinh bát mạch của nó, trói buộc toàn bộ nguyên khí cùng lực lượng!
Hỏa thần Lăng Quang cũng bị một màn này làm cho kinh hãi. Lực lượng cường đại như thế cho dù là Hỏa thần cũng chưa chắc có thể kháng trụ.
Hỏa Phượng liên tục lùi về sau, hai cánh thu lại, kinh ngạc nhìn về phía thân ảnh trên bầu trời. “Là ngươi?”
Lục Châu thu tay lại chắp sau lưng. “Nhiều năm không gặp, tính tình nóng nảy của ngươi vẫn không thay đổi chút nào.”
“Mau trả con cho ta!” Hỏa Phượng lại nói.
“Lão phu gọi ngươi tới không phải để nói việc này.”
“Thế ngươi muốn cái gì?”
“Cho mượn chút tinh huyết đi.”
Hỏa Phượng tức giận bay lên độ cao ngang với Lục Châu. “Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc đồ nhi của lão phu cực khổ chăm sóc tiểu Hỏa Phượng suốt trăm năm!”
“Trong thời gian đó nó đã hấp thu rất nhiều khí tức Thái Hư. Hiện tại đang sinh sống trong bí ẩn chi địa.” Lục Châu nói.
Tiểu Hỏa Phượng và các tọa kỵ khác đều tạm thời sống ở bí ẩn chi địa. Bản lĩnh của chúng nó không thấp, có thể thoải mái sinh tồn ở đó.
“Bí ẩn chi địa?” Hỏa Phượng kinh ngạc.
Lục Châu vươn tay ra: “Bây giờ nên thực hiện lời hứa của ngươi.”
“Lời hứa gì cơ?” Hỏa Phượng nghi hoặc hỏi.
“Tinh huyết.”
Lúc trước Hỏa Phượng để lại lông vũ không phải vì để phòng khi Lục Châu cần đến nó thì triệu hoán sao? Bây giờ lại lật mặt không chịu nhận nợ?
Thấy nó do dự, Lục Châu hơi trầm giọng nói: “Nếu không cho mượn, lão phu có thể tự mình lấy.”
Lục Châu nhàn nhã đi từng bước giữa không trung, điện hồ xuất hiện quanh thân tản ra khí tức thần bí khó lường, đôi mắt xanh lam chấn nhiếp tinh thần.
Hỏa Phượng bỗng cảm thấy toàn thân tê tê, bèn thu cánh lại nói: “Ta cho ngươi.”
Lục Châu dừng bước, hài lòng gật đầu nói: “Vậy thì rất tốt.”
Toàn thân Hỏa Phượng sáng lên, từ trong cơ thể nó bay ra một giọt máu đỏ tỏa quang mang đẹp đẽ.
Năm đó ở thanh liên giới nó cũng mất đi một giọt tinh huyết, bây giờ sau hai trăm năm lại mất thêm một giọt, đúng là sỉ nhục!
Lục Châu vung tay, cương khí quấn quanh giọt tinh huyết đưa nó bay tới tay Giang Ái Kiếm: “Cho hắn phục dụng.”
Giang Ái Kiếm nhận lấy tinh huyết, gật đầu nói: “Vâng.” Nói xong hắn xoay người bay về phía Nam Các.
Hỏa thần Lăng Quang bay đến gần Lục Châu, ánh mắt vô cùng phức tạp: “Ngươi lại cường đại hơn rồi.”
“Kinh ngạc lắm sao?” Lục Châu hỏi ngược lại.
“Không.” Lăng Quang lắc đầu, “Thế nhân đều nói ngươi nhập ma quá sâu, tự mở ra một lối tu hành riêng biệt không giống ai. Bây giờ xem ra bọn hắn nói cũng có lý.”
“Ngươi cũng chán ghét ma?”
Hỏa thần Lăng Quang lại lắc đầu: “Trong quan niệm của Hỏa thần tộc không có khái niệm chính tà. Chỉ có nhân loại mới nhàm chán đưa ra mấy cái định nghĩa vô bổ mà thôi, chủ yếu là để mượn cớ diệt trừ đối thủ. Về bản chất, việc tu hành chỉ phân chia mạnh yếu.”
Hỏa Phượng khàn khàn hỏi: “Các ngươi đang nói cái gì vậy?”
Hỏa thần quay đầu nhìn Hỏa Phượng như đang nhìn đồ thiểu năng: “Thần điểu bất tử ‘cao quý’ à, cho dù ngươi chưa từng gặp hắn thì cũng phải nghe nói tới truyền thuyết về hắn chứ. Đến mức này rồi còn không nhận ra?”
Hai cánh Hỏa Phượng run lên, đôi mắt trợn tròn nhìn chằm chằm Lục Châu.
Nó hồi tưởng lại ba lần chiến đấu với Lục Châu, lần thứ nhất ở bí ẩn chi địa, nó vừa tiến vào thánh thú lại không thể đánh tan kim thân của Lục Châu, đành phải rời đi. Lần thứ hai ở thanh liên giới, vì tìm kiếm tiểu Hỏa Phượng nên nó lại đánh nhau với người này, bị hắn dùng mấy chưởng đánh ngã, phải dâng ra một giọt tinh huyết. Lần thứ ba là tại kim liên giới này, vừa giao phong đã phát hiện đến tư cách làm đối thủ cũng không có… Lam sắc quang trụ kia khiến nó vô cùng sợ hãi.
Lời của Lăng Quang rốt cuộc làm nó bừng tỉnh ngộ!
Hỏa Phượng lập tức cúi thấp đầu nói: “Ngươi… trở về rồi?!”
Nó vốn không hiểu rõ về nhân loại, chỉ nghe nói một ít sự tích về Ma Thần từng tung hoành vô địch Thái Hư. Chẳng hạn như Ma Thần chế tạo đệ nhất sơn, Ma Thần đánh bại rất nhiều Chí Tôn, Ma Thần đã vượt qua Vô Tận Hải…
Lục Châu gật đầu nhìn nó: “Mượn ngươi một giọt tinh huyết, ngươi có ý kiến gì không?”
Hỏa Phượng lặng lẽ chửi thầm trong bụng, cái chữ “mượn” ngươi dùng thật tự nhiên nha, mượn rồi có trả được không?!
Thấy Hỏa Phượng trầm mặc không nói xem như chấp nhận, Lục Châu hài lòng gật đầu: “Hỏa Phượng, lão phu muốn khuyên ngươi mấy câu.”
“…Mời nói.”
“Thứ nhất, nhân loại là linh trưởng trong vạn loài, cho dù ngươi cảm thấy bất công thì đây vẫn là sự thật, không nên thể hiện sự cao ngạo không cần thiết làm gì. Thứ hai, tiểu Hỏa Phượng đang ở bí ẩn chi địa cùng các tọa kỵ khác của lão phu, chúng rất an toàn, tương lai đều sẽ trở thành cường giả trên thế gian. Thứ ba, ngươi nên tu hành cho tốt, đừng để lãng phí huyết mạch Hỏa Phượng của ngươi. Muốn giành được sự tôn trọng của người khác thì phải biết cách tôn trọng người ta trước đã.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận