Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1161

Thẩm Tất cả kinh: “Các chủ… cũng nghe được lời ta nói sao?”
Phan Trọng cười nói: “Ta nào biết.”
“Được, ta làm ngay.”
Hồng liên giới, Triệu Văn Quốc.
Thử nghiệm hơn nửa ngày, Vu Chính Hải vẫn thất bại. Hắn lau mồ hôi trên mặt nói: “Bản Giáo chủ chưa từng gặp phải khó khăn như vậy. Thiên Giới Bà Sa lẽ nào lại khó đến mức này?”
Hắn quay đầu nhìn Ngu Thượng Nhung. Ngu Thượng Nhung đã hấp thu xong một nửa Mệnh Cách Chi Tâm của Lương Cừ.
“Nhị sư đệ, pháp thân của đệ…”
Ngu Thượng Nhung vẫn đang tập trung hô hấp thổ nạp, không hề chú ý tới biến hoá của pháp thân. Nghe Vu Chính Hải nói, Ngu Thượng Nhung mở mắt ra, phát hiện mười mảnh kim diệp tựa như bị bôi lên một tầng màu xanh lá…
Ngu Thượng Nhung cũng tràn ngập nghi hoặc. “Tiêu Vân Hoà nói tốc độ hấp thu của hắn rất chậm, đó là vì sao?”
“Hiển nhiên là vì hắn có quá nhiều Mệnh Cách, yêu cầu đối với Mệnh Cách Chi Tâm cũng cực kỳ cao nên tốc độ hấp thu mới chậm. Đệ còn chưa tiến vào cảnh giới Huyền Thiên cảnh nên yêu cầu Mệnh Cách cũng không cao.” Vu Chính Hải nói.
Ngu Thượng Nhung mang theo pháp thân na di một lần, thân ảnh nhoáng lên một cái đã xuất hiện ở tường thành phía nam cách đó năm mươi mét.
Vu Chính Hải đầu đầy dấu hỏi?
Trên đời này không ai hiểu Ngu Thượng Nhung bằng Vu Chính Hải. Tốc độ vừa rồi rõ ràng nhanh hơn trước một bậc.
Ngu Thượng Nhung cũng rất kinh ngạc nhìn lại pháp thân mình và mười mảnh liên diệp đang biến đổi màu sắc, tựa như chồi non vừa nhú dưới cơn mưa xuân, phối hợp với kim sắc vốn có càng trở nên long lanh chói mắt.
Điều này cũng có nghĩa là hắn đã hấp thu năng lực của Mệnh Cách Chi Tâm.
“Đệ mạnh lên rồi.” Vu Chính Hải vừa cẩn thận ngắm nghía pháp thân của Ngu Thượng Nhung vừa nói.
“Ta cũng thấy vậy.”
“Đệ có thể gọi ra pháp thân cỡ lớn để quan sát kỹ hơn…” Vu Chính Hải đề xuất.
“Không cần.” Ngu Thượng Nhung lắc đầu, “Làm vậy rất dễ thu hút sự chú ý của người khác. Từ pháp thân cỡ nhỏ cũng có thể phán đoán được, pháp thân không gia tăng độ cao.”
“Sao lại thế được…” Vu Chính Hải tràn ngập nghi hoặc. Độ cao của pháp thân đại biểu tu vi cường đại, pháp thân không cao lên thì vì sao tu vi của Ngu Thượng Nhung lại tăng trưởng?
“Trảm liên vốn đã là chuyện không tưởng. Có lẽ cường giả cả đời đã được chú định phải khác biệt với người khác, chú định… phải cô độc.”
Nói ba câu vẫn quay về ý cũ. Trò chuyện với nhị sư đệ thật là mệt tâm.
Vu Chính Hải vừa định tiếp tục ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa, Ngu Thượng Nhung đột nhiên nói: “Có tin tức từ Ma Thiên Các.”
Hắn lấy trận bố ra đặt dưới mặt đất, lại móc ra mấy tấm phù chỉ rồi thiêu đốt.
Vu Chính Hải không khỏi cảm khái: “Có nhân tài như thất hiền đệ, mọi vấn đề đều được giải quyết.”
Trước khi rời đi, Tư Vô Nhai đã chuẩn bị sẵn cho hai người rất nhiều đồ vật, trong đó có cả trận bố và địa đồ.
Một lúc sau, Ngu Thượng Nhung lấy tấm phù chỉ giữa trận bố ra, trên phù chỉ khắc đầy văn tự. Sau khi xem xong hắn đưa phù chỉ cho Vu Chính Hải. “Của huynh.”
“Của ta?” Vu Chính Hải cầm lấy, cẩn thận xem. Càng xem hắn càng kinh hãi !
“Làm sao sư phụ biết ta đang ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa? Nhị sư đệ, trên này viết phương pháp ngưng tụ pháp thân, chẳng lẽ sư phụ đã biết trước chuyện này?” Vu Chính Hải cười sang sảng.
Ngu Thượng Nhung dội cho hắn một gáo nước lạnh: “Có lẽ huynh nghĩ nhiều rồi. Trước đây khi ứng phó với Tiêu Vân Hoà, sư phụ đã dùng âm công chấn nhiếp đám người, có thể thấy sư phụ đứng cách chúng ta không xa.”
Vu Chính Hải lắc đầu nói: “Ta lại không cho là vậy. Nếu sư phụ ở đây thì vì sao lại để Ma Thiên Các truyền tin tức tới, đây không phải là vẽ rắn thêm chân?”
“Chỉ là kỹ xảo ngưng tụ pháp thân mà thôi, thành công hay không còn chưa biết được.” Ngu Thượng Nhung nói.
Vu Chính Hải vừa định tiếp tục cãi cọ thì trên bầu trời bỗng có mấy thân ảnh mặc bạch bào lao vụt qua.
Ngu Thượng Nhung lập tức thu hồi pháp thân, nhoáng một cái đã nấp dưới tường thành. “Có người.”
Hai người ngẩng đầu nhìn lên, ba đạo thân ảnh trên bầu trời bay vọt về phía Thạch Lâm Trận.
“Xem ra hôm nay không được may mắn rồi.” Vu Chính Hải lắc đầu thở dài. Hai huynh đệ thu liễm khí tức, không hề động đậy. Sự xuất hiện của Bạch Ngô Vệ khiến bọn họ tiến vào trạng thái phòng bị.
Ngay sau đó, phía trước truyền tới tiếng thảo luận !
“Đám người Hắc Tháp đúng là không biết xấu hổ. Cả cái hồng liên giới này đều đã nhường cho bọn hắn, vậy mà Triệu Văn Quốc bọn hắn cũng muốn nhúng tay vào. Nếu bọn hắn đã phá hỏng hiệp ước trước thì chúng ta chẳng cần phải giữ kẽ nữa.”
“Xem ra bọn hắn vừa chiến đấu hôm qua, vết máu vẫn còn rất mới.”
“Hắc Tháp đã huỷ bỏ hiệp ước, vậy chúng ta cứ chiếm lĩnh Triệu Văn Quốc rồi tiếp tục nghĩ biện pháp tiến vào Đại Đường.”
“Nghe nói Đại Đường xuất hiện một vị cao thủ, không phải hắc liên cũng không phải hồng liên…”
“Đây không phải là việc chúng ta cần quan tâm, làm tốt chuyện của mình là được. Khi nào tấn công vào Đại Đường, khi nào nhằm vào vị cao thủ thần bí kia đều là chuyện của trưởng lão hội.”
“Đội trưởng nói đúng lắm. Vậy Thạch Lâm Trận này nên xử lý thế nào?”
“Phá huỷ.”
“Vâng.”
Sau đó âm thanh cương khí giao thoa đinh tai nhức óc vang lên, tiếng va chạm kéo dài một khắc đồng hồ mới dần dần yên tĩnh lại.
“Phía nam hẳn sẽ có Mệnh Cách thú xuất hiện. Chúng ta đi.”
“Vâng.”
Mệnh Cách thú?
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn không trung, ba tu hành giả mặc bạch bào bay về phía nam, không bao lâu sau đã không còn bóng dáng.
Vu Chính Hải nói: “Phía nam quả nhiên là phạm vi khống chế của Bạch Tháp.”
“Hắc Bạch chi tranh không liên quan gì đến chúng ta.”
“Có lý.”
Vu Chính Hải lại gọi ra pháp thân cỡ nhỏ, chiếu theo những kinh nghiệm ghi trên phù chỉ, một lần nữa ngưng tụ pháp thân Thiên Giới Bà Sa.
Ngu Thượng Nhung không quấy rầy hắn mà ngồi ở một góc khác, tiếp tục lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Lương Cừ ra hấp thu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận