Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 588

Dưới vực sâu ở Nguyệt Quang lâm địa.
Không thể thấy mặt trời mọc hay lặn để tính toán thời gian, Diệp Thiên Tâm chỉ có thể dựa vào cảm giác để phỏng đoán.
Không biết qua bao lâu, nàng cảm giác được đan điền và khí hải đã đạt đến trạng thái sung mãn.
Diệp Thiên Tâm từ từ mở mắt ra, tung người bay lên không trung rồi lơ lửng trên không quan sát mặt hồ.
Ánh sáng trong trận pháp đã biến mất, đại bộ phận nguyên khí đã bị nàng hấp thu.
Diệp Thiên Tâm khẽ nhấc tay.
Ông! Một toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh xinh đẹp tinh xảo lơ lửng trong lòng bàn tay nàng, bên dưới là toà kim liên với sáu mảnh liên diệp đang xoay tròn.
Diệp Thiên Tâm điều động nguyên khí, từng vòng tròn năng lượng xuất hiện trên pháp thân rồi hạ xuống toà kim liên.
Năng lượng ông ông cộng hưởng, liên tục đổ dồn xuống. Diệp Thiên Tâm tập trung tinh thần, cho dù đã hấp thu một lượng lớn năng lượng nhưng việc khai diệp chưa bao giờ là dễ dàng.
Nàng nín thở ngưng thần, vòng sáng năng lượng tiếp tục dung nhập vào toà kim liên.
Ông !
Diệp Thiên Tâm kinh ngạc phát hiện một góc kim liên dưới trướng từ từ tách ra rồi mọc dài thành một phiến liên diệp.
Liên diệp vừa xuất hiện, chỉ trong giây lát kỳ kinh bát mạch và đan điền khí hải của nàng mở rộng ra gấp mấy lần!
Đột phá! Pháp thân Bách Kiếp Động Minh thất diệp.
Diệp Thiên Tâm mừng rỡ vô cùng, nàng vung tay gọi ra pháp thân. Pháp thân bành trướng với tốc độ cực nhanh, biến thành pháp thân cao đến chín trượng.
Nàng lăng không bay lên, nhưng vừa bay được trăm thước thì đám phi cầm trên bầu trời dường như đánh hơi được con mồi, lập tức hàng trăm hàng ngàn con kéo tới, vừa vỗ cánh phần phật vừa hét chói tai.
“Nguy hiểm!” Diệp Thiên Tâm vội vã quay đầu, pháp thân xuất hiện ngăn trở toàn bộ công kích.
Nàng nhíu mày. Tất cả là do nàng đã quá chủ quan, tuy rằng nàng có thể đánh giết hung thú cấp thấp nhưng với số lượng lớn như vậy, nàng cần bao nhiêu nguyên khí mới có thể giết sạch đây?
“Đại thần thông thuật!”
Thân ảnh Diệp Thiên Tâm loé lên, nàng mang theo pháp thân chạy trốn.
Đám hung thú phi cầm tụ tập sau lưng truy đuổi càng lúc càng nhiều.
“Thất diệp cũng không xử lý được sao?”
Diệp Thiên Tâm ngẩng đầu nhìn mớ dây leo chằng chịt trên vách núi.
Thử xem sao!
Nàng quật cường khống chế pháp thân bay thẳng lên trời!
Càng bay càng cao, chỉ trong chớp mắt đã lên tới độ cao mấy trăm mét. Nàng lăng không nhìn khắp bốn phía, thấy trên vách đá có đủ loại dị thú đang nằm sấp.
Diệp Thiên Tâm rùng mình, tóc gáy dựng thẳng!
Đối mặt với nguy hiểm khổng lồ như vậy, nàng không muốn ở lại một giây nào nữa, thậm chí đế ý niệm chém giết bọn chúng cũng không có.
Nàng vội vã bay lên cao hơn. Đúng lúc đó…
Ầm!
Từ chân trời đánh xuống một đạo thiểm điện lập loè xuyên qua pháp thân nàng!
Cương khí bắn ra tung toé, đá vụn đổ vỡ, rất nhiều dây leo bị chặt đứt.
Diệp Thiên Tâm rơi thẳng xuống dưới!
Cuồng phong tàn phá bên tai như từng đạo đao cương vạch nát cương khí hộ thể của nàng. Đám phi cầm vẫn không ngừng đánh tới, móng vuốt loé ra hàn quang bổ nhào về phía nàng.
Diệp Thiên Tâm cảm thấy vô cùng nặng nề.
Vừa mới tấn thăng thất diệp, chẳng lẽ nàng lại phải chết ở đây?
“Không !”
Pháp thân đột nhiên bành trướng rồi co lại, một đám hung thú bị đánh bay, không ít con bị giết ngay tại chỗ rồi rơi thẳng xuống.
Nhưng số lượng hung thú vẫn còn quá nhiều. Ngày càng nhiều hung thú xuất hiện thì món mồi ngon vừa tự mình đưa tới.
Diệp Thiên Tâm lại điều động pháp thân. Phanh phanh phanh! Đám hung thú càng ngày càng điên cuồng.
Bỗng nhiên, một con quái vật khổng lồ từ trên không trung lướt qua.
U !
Trên lưng nó có lông vũ mượt mà óng ánh đón lấy Diệp Thiên Tâm, móng vuốt nó quét ngang đám hung thú!
Mấy trăm con hung thú phi cầm lập tức bị đánh tan tác, lần lượt rơi xuống. Cảnh tượng thê thảm như trong luyện ngục.
Vạn năm Thừa Hoàng đến rồi!
Thừa Hoàng xuất hiện, gió tanh mưa máu. Tiếng gào của nó như kình lôi xua tan toàn bộ hung thú.
Thừa Hoàng lăng không bay đi. Diệp Thiên Tâm kinh ngạc đến ngây người.
Thừa Hoàng… thật đáng sợ. Bát diệp có thể địch lại nó không?
Nàng cảm thấy cực kỳ an toàn, nhưng cũng vô cùng tự trách. Sao nàng có thể ngu xuẩn như vậy, cực khổ biết bao nhiêu mới tìm được Thừa Hoàng, lại không nghĩ tới chuyện dẫn nó đi mà mưu toan một mình rời khỏi chốn này? Vậy thì có khác gì đi tìm chết.
Thừa Hoàng nhảy mấy cái rốt cuộc cũng hạ xuống đất, vẫn là ngay cạnh cái hồ nhỏ lúc đầu.
“Đây là…”
Diệp Thiên Tâm cười khổ. Nàng vất vả bay lâu như vậy lại chẳng bằng nó nhảy mấy cái.
Bốn bề trở nên yên tĩnh. Diệp Thiên Tâm lập tức hiểu ra, đây chính là lãnh địa của nó.
Hung thú khi cường đại đến một trình độ nhất định sẽ có lãnh địa của riêng mình, các loài dị thú khác đều phải nhượng bộ lui binh.
Diệp Thiên Tâm vẫn chưa hết sợ hãi, nàng lăng không bay lên lơ lửng trước mặt Thừa Hoàng.
“Cảm ơn ngươi.”
Thừa Hoàng nằm bẹp xuống đất không trở lại, chỉ là tròng mắt loạn chuyển.
“Ngươi sao thế? Bị thương rồi à?”
Diệp Thiên Tâm vừa lo lắng hỏi han vừa bay xung quanh người nó kiểm tra thương thế.
Đúng lúc này, Thừa Hoàng nâng móng vuốt lên phủi đi một đống lá khô dưới chân bức tượng đá.
Diệp Thiên Tâm nhìn sang. Đó là một toà kim liên bằng đá. Toà kim liên có tám mảnh liên diệp.
Diệp Thiên Tâm suy nghĩ đến xuất thần. Nàng bay tới chạm vào toà kim liên bằng đá. Thứ này chỉ có thể do con người lưu lại.
Suy nghĩ một lúc lâu, Diệp Thiên Tâm xoay người lại hỏi Thừa Hoàng:
“Ngươi muốn ta đột phá bát diệp?”
U !
Thừa Hoàng buông móng vuốt xuống.
Thấy nó trả lời, Diệp Thiên Tâm gật đầu nói: “Được.”
Trăm năm nhân loại, vạn năm Thừa Hoàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận