Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1234

Diệp Thiên Tâm không khỏi cảm thấy sợ hãi, dè dặt nói: “Đẹp…”
Trên thực tế, Lam Hi Hoà đúng là rất đẹp. Giống như Diệp Thiên Tâm, nàng ta cũng không nhiễm khói lửa nhân gian, tựa như tinh linh trên trời rơi xuống.
“Nhưng mà dù có đẹp thế nào, rốt cuộc cũng sẽ già đi…” Lam Hi Hoà khẽ than.
“Già sao?”
Diệp Thiên Tâm cảm thấy dung mạo của Lam Hi Hoà chẳng có vẻ gì là sẽ già đi cả. Thậm chí trông còn trẻ tuổi xinh đẹp hơn hầu hết nữ nhân trên đời.
Lam Hi Hoà nhìn Diệp Thiên Tâm, cười nhạt nói: “Ta sắp chết rồi. Chỉ có thể sống nhiều nhất năm năm nữa.”
“Ta đã thử rất nhiều phương pháp nhưng đều thất bại. Thật lòng ta không muốn phải rời khỏi cõi đời này trong tiếc nuối.”
Diệp Thiên Tâm nghi hoặc hỏi: “Tiếc nuối?”
“Ta có thể giúp ngươi đứng ở vị trí cực cao, ngạo thị thương sinh, có thể chưởng khống sinh tử của kẻ khác.” Lam Hi Hoà nói.
Lần này Diệp Thiên Tâm mỉm cười đáp: “Nhưng ngươi chỉ có thời gian năm năm, cho dù bây giờ truyền toàn bộ lực lượng cho ta thì ngươi cũng không làm được.”
Diệp Thiên Tâm cảm thấy, có lẽ đối phương cảm thấy mình có tiềm lực nên muốn thu mình làm đồ đệ, không muốn lãng phí tu vi cả đời.
Nào ngờ Lam Hi Hoà lại lắc đầu. “Ta muốn ngươi thay thế vị trí của ta.”
Hư ảnh Lam Hi Hoà lại nhoáng lên, lui về sau mấy mét.
Diệp Thiên Tâm cạn lời.
Chóng mặt quá nha!
“Có nghe nói về Thái Hư không?” Giọng nói của Lam Hi Hoà như từ hư không sâu thẳm truyền đến.
“Thái Hư?”
Diệp Thiên Tâm giả vờ không biết. Việc này Tư Vô Nhai đã từng nói với nàng, còn cho nàng uống thuốc ẩn tàng khí tức Thái Hư. Diệp Thiên Tâm không rõ vì sao mình lại có thứ này, chỉ biết rằng đây là thứ mà rất nhiều người muốn có được. Chuyện Chiêu Nguyệt gặp phải nàng cũng đã nghe qua, thế nên đối với chuyện này nàng vô cùng cẩn thận.
“Trên người của ta có khí tức Thái Hư…”
Lam Hi Hoà ôn hoà nói, nụ cười mộc mạc như gió xuân. “Ngươi đi cùng ta sẽ được khí tức Thái Hư tẩm bổ, thực lực sẽ đề thăng rất nhiều. Chờ sau khi ta chết, ngươi có thể leo lên vị trí rất cao.”
Diệp Thiên Tâm kinh ngạc nói: “Ngươi có khí tức Thái Hư?”
“Không cần phải kinh ngạc như vậy…” Lam Hi Hoà chầm chậm nói, “Bởi vì ta chính là một trong những người đề ra kế hoạch Thái Hư hơn ba trăm năm trước.”
“Ta đã từng đến Thái Hư, cũng là người duy nhất thu hoạch được khí tức Thái Hư.”
Diệp Thiên Tâm càng nghe càng bất ngờ: “Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?”
Lam Hi Hoà không để ý tới câu hỏi của Diệp Thiên Tâm mà tiếp tục nói:
“Ngươi biết không, có lúc ta rất mâu thuẫn. Ta muốn trường sinh, nhưng lại sợ cô độc…”
“Nhưng ta đã không thể trường sinh, vậy thì đành thuận theo ý trời.” Lam Hi Hoà cười nói, “Muội muội, nhìn đây.”
Nàng khẽ vẩy ngón tay ngọc.
Ông !
Sau lưng nàng xuất hiện Tinh Bàn chói loà, không giống Tinh Bàn của tất cả những người khác.
Diệp Thiên Tâm từng thấy Tinh Bàn của Thẩm Tất, của sư phụ, dù là hắc sắc hay kim sắc đều không hề giống cái trước mắt.
Tóc dài tung bay, quang mang chói lọi. Giữa hai tay Lam Hi Hoà xuất hiện quang mang cùng kết nối với Tinh Bàn.
Xoẹt!
Loé lên rồi biến mất.
Thế giới lại trở về như cũ. Diệp Thiên Tâm thậm chí còn chưa kịp nhìn xem đối phương có bao nhiêu Mệnh Cách.
Trên thực tế, Lam Hi Hoà không cho nàng nhìn thì nàng có nhìn thế nào cũng không thấy.
Diệp Thiên Tâm suy nghĩ đến xuất thần. Nàng có thể cảm nhận được nguồn lực lượng vô cùng cường đại, cường đại đến mức không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Lam Hi Hoà cười nhạt nói: “Ngươi nguyện ý không?”
“Ta…”
Nếu đổi lại là một người khác, chắc chắn sẽ không hề do dự mà đồng ý.
Lam Hi Hoà cũng cho là thế. Thế gian này nào có ai chống cự lại được dụ hoặc bậc này.
Nhưng mà…
Sau phút giây ngây người ngắn ngủi, Diệp Thiên Tâm nói: “Ta không nguyện ý.”
Lam Hi Hoà giật mình, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Nàng không thể tin nổi Diệp Thiên Tâm lại từ chối ý tốt của mình.
“Muội muội, hãy suy nghĩ cho kỹ. Khắp thiên hạ này có rất nhiều người muốn đạt được cơ hội như vậy.” Lam Hi Hoà nói.
“Tạ ơn ý tốt của ngươi.” Diệp Thiên Tâm lắc đầu đáp, “Ta đã có sư phụ, ta cũng đã từng thề sẽ không phản bội Ma Thiên Các. Lời thề này vĩnh viễn có hiệu lực.”
“Thật sự không muốn sao?” Lam Hi Hoà nhìn nàng đầy phức tạp.
“Xin lỗi.” Diệp Thiên Tâm lắc đầu. Lời thề khắc trong tâm khảm, nàng không bao giờ quên.
Lam Hi Hoà nhẹ giọng than: “Ngươi quyết định hơi vội vàng… cứ suy nghĩ thêm đi.”
“Không cần suy nghĩ thêm đâu.” Diệp Thiên Tâm không hề do dự nói, “Gia sư đối với ta ân trọng như núi, nếu ta lại rời bỏ người thì chẳng khác nào loài cầm thú. Ta biết tu vi của ngươi rất cao, mặc kệ là ngươi có mục đích gì, dù cho ngươi giết ta thì ta cũng không thay đổi quyết định này. Ngươi đi đi…”
Nói xong, nàng quay đầu nhìn sang hướng khác, trên mặt đều là vẻ chấp nhất quật cường.
Lam Hi Hoà nói: “Vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Bàn tay chậm rãi nâng lên. Ông !
Trong lòng bàn tay Lam Hi Hoà xuất hiện một đạo bạch sắc quang hoa như nhật nguyệt tinh thần.
Khác với vừa rồi, lần này pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện, cao ngất nhập vào trong mây mù.
Tinh Bàn lơ lửng xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Thiên Tâm, quang mang bắn ra bốn phía.
Diệp Thiên Tâm cau mày nhìn Tinh Bàn trên bầu trời, vừa muốn động đậy lại phát hiện bản thân đã bị giam cầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận