Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 554

Nay cơ năng thân thể khôi phục được không ít, tốc độ tu hành cũng đã khá hơn trước nhiều. Ngoại vật dù sao cũng chỉ là ngoại vật, một cửu diệp hư ảo có thể hù doạ mọi người nhất thời chứ không doạ được cả đời.
Thời đại trảm kim liên đã mở ra, toàn nhân loại đều không ngừng cải tiến hệ thống tu hành, kể cả rất nhiều quốc gia dị tộc cũng thế. Hàng tỷ con người đều đang nỗ lực để trở nên mạnh mẽ, trường giang sóng sau đè sóng trước, chẳng bao lâu nữa sẽ có một nhóm thiên tài đầu tiên bước vào cửu diệp.
Nếu Lục Châu hắn không có thực lực chân chính thì làm sao ứng phó được các vấn đề trong tương lai?
Lục Châu nhấc tay, âm thanh cộng hưởng vang lên, một toà pháp thân cỡ nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay.
Pháp thân Nguyên Thần cảnh kim liên nhất diệp, cả toà kim liên chỉ có một phiến lá trông rất cô độc.
Bình thường Lục Châu đều trang bức cửu diệp, nay nhìn thấy một phiến lá cũng phiền não không thôi. Hắn quả thật còn rất nhỏ yếu.
Lục Châu điều động nguyên khí trong đan điền khí hải. Pháp thân lập tức xảy ra biến hoá.
Từng đạo vòng sáng màu vàng kim xuất hiện dung nhập vào toà kim liên. Khai diệp chính là công việc tỉ mỉ như đang nuôi trồng một cây xanh, khi chất dinh dưỡng và điều kiện được đáp ứng đầy đủ, mầm cây sẽ đâm chồi nảy lộc.
Số lượng lá xuất hiện càng nhiều thì cây xanh đó càng xum xuê.
Có lúc Lục Châu đã nghĩ, trong rất nhiều điển tịch đều có ghi chép về cảnh giới cửu diệp và thập diệp, thậm chí còn có nói tới cảnh giới phía sau Nguyên Thần cảnh, chính là Huyền Thiên cảnh.
Vậy thì… tại sao tu hành giả đều bị kẹt lại ở bát diệp? Thế giới cửu diệp rốt cuộc che đậy bí mật động trời gì?
Trong vô số bậc tiên hiền chắc hẳn đã có người tìm ra được câu trả lời, chẳng qua là chúng đều bị chôn vùi trong dòng chảy lịch sử mà thôi.
Cùng lúc đó, có một người cũng đang cố gắng khai diệp, đó chính là hoàng đế Lưu Thương đang bế quan tu hành trong Vĩnh Thanh Cung.
Nội thường hầu bưng một khay đan dược bước qua từng tầng phòng hộ, tiến vào trong thư phòng.
“Bệ hạ, Bắc Đẩu Thư Viện mới vừa luyện chế ra một viên Khai Diệp Đan.” Nội thường hầu cung kính quỳ dưới đất bẩm báo.
Lưu Thương ngồi xếp bằng, chậm rãi mở mắt nhìn về phía khay đan dược.
“Một viên?”
“Luyện chế Khai Diệp Đan cần hao tổn rất nhiều nhân lực và vật lực. Chu viện trưởng nói hắn đã cố hết sức.” Giọng nội thường hầu không giấu được vẻ run rẩy.
Lục Châu trầm mặc một lát rồi nhấc tay, cương khí bọc lấy viên Khai Diệp Đan bay tới.
“Truyền khẩu dụ của trẫm, Bắc Đẩu Thư Viện phải toàn lực luyện chế Khai Diệp Đan, tài liệu cần thiết sẽ do hoàng thất cung ứng không tiếc bất cứ giá nào, đồng thời điều động mọi lực lượng ngoại trừ cấm vệ quân để phối hợp với bọn họ.”
“Tuân lệnh.”
Nội thường hầu cung kính rời khỏi thư phòng. Căn phòng lại trở về vẻ yên tĩnh như trước.
Lưu Thương nâng tay, một toà pháp thân xuất hiện, bên dưới pháp thân không có toà kim liên nhưng lại có bốn mảnh liên diệp lấp lánh kim quang đang xoay tròn.
Lưu Thương hài lòng gật đầu rồi thu hồi pháp thân, đút viên Khai Diệp Đan vào miệng.
Vừa định tiến vào trạng thái tu luyện, Lưu Thương đột nhiên mở bừng mắt, quát lớn: “Người đâu!”
Một tên nội thường hầu giật nảy mình vội vã chạy vào thư phòng, hắn lảo đảo ngã nhào xuống đất, ngẩng đầu nhìn Lưu Thương đang bốc hoả.
“Bệ, bệ hạ!”
“Dược hiệu của Khai Diệp Đan không đủ là do đâu?” Lưu Thương trách cứ.
“Bệ hạ… viên Khai Diệp Đan này là do Chu viện trưởng tự mình luyện chế, tự tay cất vào hộp rồi phái người đưa vào trong cung. Đó là một trong những viên Khai Diệp Đan có công hiệu tốt nhất.” nội thường hầu căng thẳng đáp.
Lưu Thương cau mày nghi hoặc.
Chẳng lẽ do tu vi hắn đã tăng lên nên càng về sau càng khó thăng cấp? Chỉ là… hiệu quả của viên đan dược kia kém đến mức khó có thể hiểu nổi.
Trầm tư một lát, Lưu Thương nói: “Lui ra đi.”
“Vâng.”
Nội thường hầu cũng nghi hoặc trong lòng nhưng không dám hỏi nhiều, cấp tốc lui ra ngoài.
Bên ngoài khuôn viên Bắc Đẩu Thư Viện.
Một tên đệ tử tay xách thùng phân tay bịt mũi bước đi thật nhanh, miệng lầm bầm nói:
“Nhường đường, nhường đường…”
Các đệ tử khác đều bịt mũi né tránh.
“Mẹ nó thật là thối, ngươi làm việc kiểu gì vậy? Sao không đợi lúc vắng người hãy đi đổ phân?”
Tên đệ tử kia ngẩng đầu cười hắc hắc nói: “Phải ha, xin lỗi.”
“Sao ta chưa từng thấy ngươi?” Một đệ tử có khuôn mặt dài bước tới.
“Ta là người mới đến nên mới bị bắt làm việc này đây.”
“Thật sao? Đưa lệnh bài của ngươi cho ta xem nào.”
Nếu là lúc trước, tên đệ tử này sẽ không thèm để ý mấy chuyện này. Nhưng hiện nay Bắc Đẩu Thư Viện đang trong giai đoạn quan trọng, kỷ luật sâm nghiêm, không thể để xảy ra bất kỳ sơ suất nào. Mọi đệ tử ra vào đều phải kiểm tra chặt chẽ.
“Được.”
Tên đệ tử xách thùng phân móc trong túi ra một khối lệnh bài đưa cho hắn.
“Nhật Tiên Sinh? Sao khối lệnh bài này trông mới toanh vậy?”
“Chắc chắn phải mới rồi, vì ta vừa mới làm ra mà…”
“Hả?”
Vụt!
Hàn quang loé lên, Ly Biệt Câu xẹt qua cổ hắn.
Minh Thế Nhân dùng một tay bịt miệng lôi tên đệ tử vào đám cây cối rậm rạp bên đường, một tay vẫn xách theo thùng phân.
Một lát sau, tại một khoảng rừng cách Bắc Đẩu Thư Viện hơn mười dặm, Minh Thế Nhân cầm trong tay một viên đan dược đưa lên mũi ngửi:
“Mẹ nó thật là thối… à không, thùng phân thối mới đúng.”
“Đây chính là Khai Diệp Đan? Người chưa trảm kim liên có sử dụng được không nhỉ?”
“Cả một cái Bắc Đẩu Thư Viện lớn như vậy mà chỉ moi ra được có một viên, quá keo kiệt mà!”
Minh Thế Nhân không phục dụng Khai Diệp Đan mà bọc viên đan dược lại rồi rời đi.
Không bao lâu sau.
Trong Bắc Đẩu Thư Viện, cả mười phòng luyện đan đều rối tinh rối mù.
Mấy trăm tên đệ tử lăng không lơ lửng tìm kiếm khắp cả Thư Viện. Lát sau đám đệ tử tập họp lại bên ngoài đan phòng.
“Viện trưởng, tìm không thấy!”
“Khắp bốn phía đông tây nam bắc đều đã tìm rất kỹ cũng chẳng thấy đâu!”
“Viên đan dược cuối cùng hẳn là bị đánh tráo mất rồi!”
Mấy tên đệ tử vừa báo cáo xong, Chu Hữu Tài cau mày tức giận đến mức mí mắt giật giật. “Đám chuột nhắt vô sỉ này, quá mức càn rỡ!”
“Viện trưởng bớt giận!” Đám người kinh hô.
Chu Hữu Tài cố nén lửa giận, trầm giọng nói: “Phong toả tin tức, chuyện này xem như chưa từng xảy ra.”
“A?”
“Phục tùng mệnh lệnh của ta!”
“Vâng!” Chúng đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện khom người đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận