Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1139

Lục Châu có thể xác định Vu Triều đang lẩn trốn trong khu vực đường kính ngàn mét này. Sau một tiễn kia, hắn tất nhiên đã bị trọng thương…
“Còn không chịu ra, lão phu sẽ đào sâu ba thước đất, ngươi cũng không cách nào trốn thoát.”
Lục Châu nâng tay, Phiền Lung Ấn xuất hiện. Lục Châu vừa định ném Phiền Lung Ấn về một phía thì đột nhiên ở một hướng khác có thanh âm trầm thấp truyền đến:
“Bằng hữu.”
Lục Châu chậm rãi xoay người nhìn về phía đó. “Là ai?”
“Bằng hữu đừng tức giận, sao không xuống đây trò chuyện cùng ta một lát.” Thanh âm kia vẫn nhẹ nhàng như trước.
Lục Châu cảm nhận được đối phương bất phàm, bèn thu hồi Phiền Lung Ấn, chậm rãi hạ xuống.
Từ xa có một vị tu hành giả mặc hắc bào đang bay lướt tới. Người này đeo mặt nạ, đội mũ trùm, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hắn. Người này ăn mặc khá giống Hắc Ngô Vệ, chỉ khác ở chỗ hắn không mặc hắc sắc khôi giáp.
Lục Châu không tra xét tu vi của đối phương, trực giác nói cho hắn biết đây là một cao thủ, có khả năng cùng cấp với Vũ Quảng Bình.
Hiện tại Lục Châu không có Thái Huyền chi lực và lực lượng Mệnh Cách. Dựa vào thẻ đạo cụ cũng không dễ dàng thắng được. Hắn nhìn người mặc hắc bào, khẽ hỏi:
“Tên Hắc Ngô Vệ đang ở trong tay ngươi?”
Hắc bào tu hành giả gật đầu: “Vu Triều là bằng hữu của ta. Nếu có đắc tội các hạ, ta nguyện ý thay hắn bồi tội.”
“Bằng hữu? Ngươi đúng là không biết chọn bạn mà chơi.” Lục Châu xem thường nói.
“Hắn chỉ phụng mệnh làm việc, rất nhiều chuyện đều thân bất do kỷ… Mong các hạ nể mặt ta, tha cho hắn một con đường sống. Hắn đã hao tổn một Mệnh Cách, còn bị trọng thương, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?”
“Lão phu dựa vào cái gì phải nể mặt ngươi?”
Hắc bào tu hành giả hơi ngẩn ra, không ngờ thái độ Lục Châu lại vô tình như vậy. Nhưng hắn vẫn cười nói: “Tục ngữ có câu, thêm một bằng hữu vẫn tốt hơn thêm một kẻ địch.”
“Không sao, lão phu có rất nhiều địch nhân, thêm một tên không tính là nhiều.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Người này thật khó câu thông nha. Làm sao mà trò chuyện tiếp đây? Hắc bào tu hành giả không đủ tự tin chiến thắng được vị lão nhân trước mắt này.
Hắn đành tiếp tục hạ giọng: “Giết hắn có chỗ tốt nào đâu?”
“Có thể giải khó chịu trong lòng lão phu, có thể giúp đồ nhi xả giận, có thể trấn áp lòng người trong thiên hạ…” Lục Châu kể ra.
Hắn thật sự hết biết phải nói gì.
Không khí đôi bên trở nên đè nén, tựa hồ chỉ cần một chỗ không đúng là sẽ đánh nhau.
Trầm mặc nửa ngày, hắc bào tu hành giả mới nói: “Đánh nhau vì thể diện thôi, không có chỗ tốt thực sự. Các hạ đạt tới cảnh giới như ngày hôm nay, sao có thể không minh bạch đạo lý này?”
Lão phu đương nhiên sẽ không nói cho ngươi lão phu còn thu được một đống điểm công đức.
“Ngươi không phải người trong Hắc Tháp nghị hội?” Lục Châu nghi hoặc vuốt râu.
“Ta là tán tu.”
“Tán tu mà cũng dám nhúng tay vào chuyện của Hắc Tháp?”
“Thật không dám giấu giếm.” Hắc bào tu hành giả chắp tay nói, “Vu Triều vốn định chấp hành xong nhiệm vụ lần này sẽ rời khỏi Hắc Tháp. Hiện nay Hắc Tháp nội chiến vô cùng nghiêm trọng, mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm. Rất nhiều người đều muốn rời khỏi Hắc Tháp.”
“Đã như vậy còn muốn khống chế kim liên giới?” Lục Châu không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Cho dù không có Hắc Tháp thì cũng sẽ có Bạch Tháp… Kim liên giới đã khiến Hắc Tháp Bạch Tháp chú ý, nơi này có vị trí địa lý ưu việt, Mệnh Cách thú lại nhiều, là một nguồn tài nguyên phong phú, bọn hắn đương nhiên không muốn từ bỏ.” Hắc bào tu hành giả nói.
Lục Châu lắc đầu:
“Những điều này không đủ để làm lý do lão phu tha cho Vu Triều.”
Hắc bào tu hành giả cả kinh.
“Hoặc là giao ra Vu Triều, hoặc là ngươi... chết thay hắn.” Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện thẻ Một Kích Chí Mạng.
Cảnh tượng này cũng đã xuất hiện khi Lục Châu gặp Nhan Chân Lạc. Có lẽ vì Thiên Giới Bà Sa đều có năng lực nhạy bén cảm giác được nguy hiểm, theo bản năng hắc bào tu hành giả xua xua tay nói:
“Các hạ bớt giận, các hạ bớt giận… Ta nguyện ý dâng lên sáu viên Hoả Linh Thạch!”
Nói xong hắn lập tức lấy cái túi bên hông xuống, mở túi dốc ra sáu viên Hoả Linh Thạch toả quang mang màu đỏ.
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Khá lắm… không ngờ lại có nhiều Hoả Linh Thạch như vậy.
Hoả Linh Thạch, thứ này vô cùng hiếm thấy. Từ khi biết đến nó Lục Châu đã cho người tìm kiếm khắp nơi, nhưng một đại môn phái phải hao tổn tám năm mười năm may ra mới có thể tìm được một viên, độ cứng rắn của Hoả Linh Thạch không hề thua kém vũ khí hoang cấp.
Côn Lôn Chính Tông, Trùng Hư Quan và Vấn Thiên Tông gom lại cũng chỉ có ba viên, vậy mà một mình người này có đến sáu viên.
Điều này có nghĩa là Lục Châu có thể dùng số Hoả Linh Thạch này để đề thăng hai kiện vũ khí lên tới hồng cấp.
Nhưng mà phải bình tĩnh… Lục Châu thong dong nói:
“Vu Triều là Hắc Ngô Vệ, muốn bắt đồ nhi của lão phu. Nếu lão phu thả hắn chỉ e khó lòng ăn nói…”
Hắc bào tu hành giả phát giác ngữ khí của đối phương đã thay đổi, biết mình có cơ hội, lập tức nói:
“Đồ nhi của các hạ mang theo khí tức Thái Hư, rất khó có người kiềm chế được. Ta có thể cam đoan với các hạ, từ nay về sau Vu Triều sẽ không tiến vào kim liên giới nửa bước.”
“Ngươi biết rõ về khí tức Thái Hư?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Hắc bào tu hành giả gật đầu.
“Thiên hạ này có ai không muốn có được khí tức Thái Hư. Tương truyền trong bí ẩn chi địa có một ít Thái Hư chi chủng, phàm là người nào lấy được tất sẽ đạt tới cảnh giới Vạn Lưu Chí Tôn. Dụ hoặc lớn bậc này, chỉ cần là tu hành giả thì đều khó lòng chống cự.”
Lục Châu nhớ tới Cơ Thiên Đạo đến bí ẩn chi địa lấy đi mười viên hạt giống Thái Hư… Nói cách khác, mười tên đồ đệ của lão phu đều là người mang Thái Hư chi chủng?
Hắc bào tu hành giả nói tiếp: “Còn có một loại người, từng đến bí ẩn chi địa thu hoạch được Thái Hư ưu ái nên có thể nắm giữ khí tức Thái Hư. Loại người này ít nhất có thể khai tám Mệnh Cách.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận