Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 582

Lý Cẩm Y không hề nương tay. Nàng từng là đệ tử thiên tài của Bồng Lai Môn, giờ phút này chiến lực thể hiện ra vô cùng cường đại. Nàng không ngừng thanh lý chiến trận trên bốn hòn đảo nhỏ, bắt đầu từ Đông đảo.
Những tu hành giả có ý muốn giãy giụa ngẩng đầu nhìn dù ảnh che khuất bầu trời, ai nấy đều lộ vẻ tuyệt vọng.
Rất nhiều người bắt đầu quỳ sụp xuống cầu xin được tha thứ. Cũng có không ít tu hành giả mưu toan bay ra khỏi bình chướng, lại bị bình chướng ngăn cản rơi xuống biển.
Dưới nước thuỷ quái là vua, nó cũng hỗ trợ xử lý sạch sành sanh đám người này.
Cho đến khi mùi máu tươi từ từ loãng ra tan dần đi, đàn thuỷ quái mới đồng thời nhảy ra khỏi mặt nước.
Đàn cá đông đến cả vạn con cùng lúc nhảy lên, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
Nếu không phải trước đó Cơ lão tiền bối dùng tay không nâng Huyền Không đảo thì tràng cảnh này đã trở thành cảnh tượng khó quên trong lòng mọi người.
Đàn cá đồng thanh kêu lên phát ra âm thanh trầm thấp như chim uyên ương gọi bầy, truyền vào tai Hải Loa.
Hải Loa cúi đầu phất tay với chúng nó. “Tạm biệt.”
Hoàng phu nhân kinh ngạc nhìn Hải Loa, chậm rãi nói:
“Không ngờ tiểu nha đầu này lại có thể trò chuyện với thuỷ quái. Loài thuỷ quái này không hề tầm thường, bọn chúng đã sinh sống ở Bồng Lai đảo cả trăm năm. Trong một trăm năm nay đệ tử Bồng Lai đảo đều không dám xuống nước. Chẳng ngờ bọn chúng lại phá hoại như vậy…”
Lục Châu lắc đầu nói: “Khi lão phu xuống dưới đáy biển, phát hiện trận pháp đã bị tổn hại. Với trí tuệ của thuỷ quái sao lại làm ra chuyện hại người hại mình như vậy?”
“Ý của Cơ lão tiền bối là có người âm thầm phá hỏng trận pháp?” Hoàng phu nhân cả kinh.
“Đây là chuyện của các ngươi, không liên quan đến lão phu.”
“Đa tạ Cơ lão tiền bối đã nhắc nhở.”
Chốc lát sau, đám người nhân lúc cháy nhà đi hôi của đã bị xử lý sạch sẽ.
Lý Cẩm Y không hổ là cao thủ quen tay chém giết trên chiến trường, sau khi xử lý xong địch nhân mà trên thân nàng vẫn không dính lấy một chút máu nào.
Những người còn lại có bị giết hay không Lục Châu không thèm quản. Đây là việc riêng của Bồng Lai đảo.
Lục Châu nhận Bồng Lai Thiên Thư rồi giúp đỡ nâng Huyền Không đảo lên, xem như không ai nợ ai.
Lam Điền Ngọc là niềm vui ngoài ý muốn.
...
Chợt nhớ tới chuyện đàn thuỷ quái, Lục Châu quay đầu hỏi Hải Loa: “Hải Loa, ngươi hiểu được ngôn ngữ của thuỷ quái?”
Hải Loa khẽ gật đầu đáp: “Vâng, nó nói đàn con của nó đang ở bên dưới đảo.”
“Vậy ngươi làm cách nào để chúng nó phục tùng mệnh lệnh?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Loài dị thú sống dưới đáy biển này có thời gian tu hành lâu hơn con người rất nhiều. Ngắn thì trăm năm, dài có khi lên đến mấy vạn năm. Thiên phú của chúng không bằng con người nên phải tích luỹ qua rất nhiều thời gian. Cho đến ngày nay con người vẫn chưa thể thăm dò hết vô tận hải vực này.
Từng có tu hành giả bát diệp muốn bay đến phần cuối vô tận hải vực, nhưng vì mất quá nhiều thời gian phi hành, nguyên khí khô kiệt dẫn tới rơi vào trong biển làm mồi cho hải thú.
Đa số dị thú trong biển khi tu hành đến một mức độ nhất định đều có thể bay lên. Tu hành giả bay thấp thì gặp nguy hiểm, bay cao thì lãng phí nguyên khí.
Thế nên cho đến nay vẫn chưa từng có tu hành giả nào bay qua được vô tận hải vực.
Hải Loa mờ mịt lắc đầu. “Ta… ta nói, nó nghe lời.”
Thuỷ quái là loài có trí tuệ, chắc hẳn bọn chúng cũng không muốn Huyền Không đảo bị huỷ.
Hoàng phu nhân thở dài nói: “Sau này Bồng Lai đảo sẽ đối xử tốt với thuỷ quái.”
Lục Châu đáp: “Ngã một lần sẽ khôn ra. Nói không chừng đàn thuỷ quái có ý định rời đi.”
Vừa rồi chúng nó nhảy ra khỏi mặt biển để tạm biệt, có lẽ sẽ di dời đến vùng biển khác.
Hoàng phu nhân nhè nhẹ gật đầu, lộ vẻ bất đắc dĩ.
Lúc này Lý Cẩm Y đạp không bay lên, khom người nói: “Cơ lão tiền bối, toàn bộ người của Thái Hư Học Cung đã bị xử lý.”
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Hoàng phu nhân vội nói: “Hai vị, xin mời đi theo ta.”
Lục Châu nhìn về phía Hải Loa và Tiểu Diên Nhi. Tiểu Diên Nhi đang bị thương nhẹ, đúng là cần phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng một chút.
Thế là mấy người đi theo Hoàng phu nhân đến Đông đảo.
Toàn bộ đệ tử Bồng Lai đảo đã tề tựu đông đủ trên quảng trường bên ngoài đại điện. Đám người Thanh Vân Kiếm Phái do Mã Khánh dẫn đầu cũng có mặt đầy đủ.
Từ trên xuống dưới Bồng Lai đảo dù già hay trẻ, dù mạnh hay yếu đều nhìn lão giả đang từ từ bước tới bằng vẻ kính sợ.
Theo quy của Bồng Lai Môn, các đệ tử cúi đầu biểu đạt sự kính trọng.
“Cung nghênh lão tiền bối!”
“Cung nghênh lão tiền bối!”
Trên bậc thang dẫn lên đại điện, Hoàng phu nhân xoay người lại, trầm giọng nói: “Quỳ xuống.”
Toàn bộ đệ tử Bồng Lai Môn bao gồm cả Lý Cẩm Y đã xuất sư đều quỳ một gối xuống, đầu cúi thấp.
[Ting ! thu hoạch được 2.805 người thành kính lễ bái, ban thưởng 28.050 điểm công đức.].
Không ai là không thành kính, không ai không quỳ bái bằng tất cả sự kính trọng của mình.
Hoàng phu nhân cao giọng nói: “Cơ lão tiền bối dùng tay nâng đảo, cứu Bồng Lai đảo thoát khỏi hiểm nguy, xin nhận một lạy của ta.”
Lần này nàng muốn hành lễ một cách chính thức, nhưng Lục Châu đã tiện tay vung lên, cương khí ngăn chặn nàng quỳ xuống.
“Miễn lễ.” Lục Châu đạm mạc nói. “Đường đường là phu nhân đảo chủ Bồng Lai đảo, sao có thể quỳ gối trước người khác.”
“Tiền bối dạy phải.” Hoàng phu nhân rung động đáp.
Đúng lúc này, Lục Châu đột nhiên uy nghiêm nói: “Còn không mau lăn ra đây?”
Đám người cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn quanh, tưởng có dư nghiệt lẩn trốn đâu đây.
“Khà khà khà…”
Từ sau cửa đại điện bỗng xuất hiện một thân ảnh, một tay cầm kiếm một tay giơ lên vẫy chào mọi người.
Hắn tí tởn đi đến trước đại điện. Có không ít đệ tử Bồng Lai đảo đứng dậy lăm lăm vũ khí trên tay định xông lên.
Hoàng phu nhân kinh ngạc hô lên: Lưu Trầm?”
“Sư nương, cái tên này thật khó nghe, gọi ta là Ái Kiếm đi. Ái trong khả ái, kiếm trong kiếm si, thiên hạ đệ nhất kiếm…” Giang Ái Kiếm không biết xấu hổ nói.
Hoàng phu nhân nhíu mày.
Các đệ tử Bồng Lai đảo nghe vậy lập tức xôn xao một mảnh.
“Đại sư huynh?”
“Đó chính là đại sư huynh Lưu Trầm?”
Giang Ái Kiếm lại lần nữa giơ tay chào mọi người rồi phất phất tay. “Không sai, ta chính là người các ngươi luôn tâm tâm niệm niệm, là thiên tài tu hành của Bồng Lai Môn, là đại sư huynh anh tuấn tiêu sái Giang Ái Kiếm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận