Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1473

Lát sau, các đồ đệ lần lượt bay trở về, chỉ là trên mặt người nào người nấy đều bôi một tầng nhọ đen thui.
“Sư phụ, lửa đã được dập tắt.” Tiểu Diên Nhi đi tới bên cạnh Lục Châu nói.
Lục Châu nhìn nàng, nha đầu này cũng đã hoá thành hắc oa nhi. Hắn gật đầu nói: “Tốt lắm.”
Đám người bay trở về phi liễn, đưa mắt nhìn bộ dạng của nhau, không khỏi lộ vẻ xấu hổ.
“Thôi xong… hình tượng vĩ đại anh tuấn của ta hoàn toàn bị hủy hoại rồi.” Minh Thế Nhân ảo não nói.
“Mọi người đều như nhau.”
Đám người nở nụ cười.
Lúc này Ngu Thượng Nhung cũng quay trở về phi liễn, đáp xuống boong tàu.
Tiểu Diên Nhi kỳ quái hỏi: “Nhị sư huynh, sao huynh không đen thui như bọn muội?”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đáp: “Ta có cương khí hộ thể.”
Hoả diễm đã dập tắt, Nhiếp Thanh Vân dẫn theo mấy trưởng lão tới khom người bái lạy Lục Châu.
Chư Hồng Cộng bê ra một chiếc ghế đặt sau lưng Lục Châu: “Sư phụ, người ngồi đi.”
Lục Châu ngồi xuống, quan sát Tần Mạch Thương. Trên mặt đám người đều lộ vẻ chán ghét.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nói: “Lão phu hận nhất kẻ dám uy hiếp mình. Chỉ là tiểu nhân vật nhưng lá gan không nhỏ.”
“Sư phụ, hay chúng ta nhân cơ hội này dùng hình tra khảo một phen?” Chư Hồng Cộng nói.
“Ừm.” Lục Châu gật đầu.
“Việc này cứ giao cho đồ nhi!”
Chư Hồng Cộng vén tay áo lên đi tới bên cạnh Tần Mạch Thương, khom người nhìn hắn, cười nói: “Cắm ống trúc, rút ruột, cưỡi lừa gỗ, rót chì… trò gì ta cũng biết đấy nhé.”
Toàn thân Tần Mạch Thương run lên, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Từ nhỏ đến lớn hắn được phụ mẫu và gia tộc bao bọc trong lòng bàn tay, là thiên tài tu hành trong mắt tất cả mọi người, là người được cho rằng sẽ nối nghiệp Tần gia.
Kẻ chưa từng chịu chút khổ cực nào như Tần Mạch Thương, vừa nghe Chư Hồng Cộng doạ một câu đã sợ đến hồn muốn lìa khỏi xác.
Lục Châu vuốt râu suy nghĩ… Vốn cảm thấy có nhiều việc muốn tra hỏi, nhưng khi Tần Mạch Thương nằm trước mặt lại chẳng nghĩ ra câu nào.
Hình như cái gì cần biết cũng biết rồi. Lục Châu bèn phất tay áo nói: “Ngươi cứ tuỳ tiện.”
“Được, vậy đồ nhi chấm dứt hắn luôn.”
Chư Hồng Cộng đeo Lệ Ngân Quyền Sáo vào, song quyền đấm vào nhau bôm bốp, miệng cười nói: “Yên tâm đi, ta vừa đập một cái, đầu ngươi sẽ bẹp dí ngay lập tức, không hề cảm thấy đau đớn gì đâu.”
Tần Mạch Thương trợn tròn mắt, ngất xỉu.
Chư Hồng Cộng nhướng mày nói: “Có thế đã ngất rồi? Ta khinh!”
Lục Châu hờ hững nói: “Tạm giữ mạng hắn lại.”
“Sư phụ anh minh, giữ mạng hắn để khi cần thiết dùng làm con cờ đàm phán với Tần chân nhân cũng tốt.” Tư Vô Nhai nói.
Chư Hồng Cộng kéo Tần Mạch Thương vào trong phi liễn, trói lại thật chặt.
Lục Châu nhìn về phía Nhiếp Thanh Vân, chậm rãi nói: “Nguyên nhân xảy ra việc này cũng là do lão phu…”
Nhiếp Thanh Vân lập tức xua tay: “Oan có đầu nợ có chủ, chuyện này là do Tần gia gây sự, sao ta có thể trách Lục tiền bối? Hôm nay Lục tiền bối ra tay tượng trợ, ta vô cùng cảm kích!”
Lục Châu gật đầu.
Vu Chính Hải hiểu ý, tiến về phía bánh lái định quay đầu phi liễn trở về hoàng cung.
Đúng lúc này, Lục Châu đột nhiên nói: “Ra đi.”
Đám người không khỏi nghi hoặc.
Rõ ràng bốn phía yên ổn không có bất kỳ động tĩnh gì, Các chủ đột nhiên mở miệng là đang nói chuyện với ai?
Lục Châu lại nói: “Còn không ra, đừng trách lão phu không cho ngươi cơ hội.”
“Vẫn không tránh khỏi cảm giác của tiền bối.”
Trên bầu trời xuất hiện một đạo thân ảnh. Thân ảnh nhoáng lên, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Người này chính là Tần Nại Hà vừa rồi đã nhanh chân lỉnh mất.
Tính danh: Tần Nại Hà.
Thân phận: nhân tộc Đại Cầm.
Tu vi: Thiên Giới Bà Sa.
Lục Châu phất tay áo, ra hiệu cho đối phương tiến lên boong tàu.
Tần Nại Hà xấu hổ cười nói: “Ta đứng ở đây là được rồi.”
Hắn sợ nếu bước chân vào thuyền giặc thì có chắp cánh cũng không bay thoát. Tần Nại Hà là người làm việc vô cùng cẩn thận.
Lục Châu đạm mạc nói: “Tuỳ ngươi.”
“Kỳ thực ta vẫn luôn khăng khăng phản đối Tần Mạch Thương báo thù, Lục tiền bối xin hãy tin lời ta.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Chưa chắc.”
“Hả?”
“Ngươi cũng có thể cố ý đưa hắn đến hồng liên giới, châm ngòi ly gián, mượn tay lão phu để trừ đi cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Có đúng không?”
Tần Nại Hà chân thành đáp:
“Loại hành vi ngu xuẩn này không phải là phong cách làm việc của ta. Hơn nữa tiền bối đã quá xem thường địa vị của Tần Mạch Thương tại Tần gia. Hắn chính là người nối nghiệp có thể tấn thăng đến cấp bậc chân nhân, được Tần chân nhân kỳ vọng nhiều nhất.”
“Vậy vì sao ngươi lại khoanh tay đứng nhìn?” Lục Châu hỏi.
Không chỉ là Lục Châu, mỗi người đứng ở chỗ này đều rất hiếu kỳ vì sao Tần Nại Hà lại làm như thế.
Ngay cả quỷ bộc cũng thấy chết không sờn, dựa vào cái gì người này lại có thể đứng yên mặc kệ?
Lục Châu vẫn luôn đề phòng Tần Nại Hà, nếu hắn dám ra tay, Lục Châu sẽ không chút do dự sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng.
Tần Nại Hà nói:
“Tần Mạch Thương chẳng phải vẫn chưa chết đó sao? Với thủ đoạn của Tần chân nhân, chỉ cần ngài ấy chịu ra tay thì vẫn có thể giúp Tần Mạch Thương khôi phục lại Mệnh Cách.”
Vừa nói hắn vừa nhìn về phía Tần Mạch Thương nằm trong phi liễn.
“Cho nên bây giờ ngươi xuất hiện ở đây là có ý gì?” Lục Châu hỏi.
“Xin tiền bối giao Tần Mạch Thương cho vãn bối. Chuyện hôm nay, ta thay Tần Mạch Thương và Tần gia xin lỗi tiền bối!” Tần Nại Hà khom người nói.
“Ngươi nói Tần chân nhân có thể khôi phục Mệnh Cách cho hắn?”
Tần Nại Hà gật đầu: “Đúng thế, trước đó Tần chân nhân đã thu thập được một ít Huyền Mệnh Thảo.”
Nghe đến đây, Lục Châu bỗng nhiên nghiêng người, năm ngón tay vươn ra phóng một trảo vào trong phi liễn.
Long trảo cương ấn chộp lấy Tần Mạch Thương.
Hai mắt Tần Mạch Thương trừng lớn, hô hấp dồn dập. Thì ra hắn đã sớm tỉnh lại.
Lục Châu lạnh nhạt nhìn Tần Mạch Thương.
Tần Mạch Thương nghẹn đỏ cả mặt, cắn răng nói: “Ngươi… ngươi dám… ngươi dám giết bản thiếu sao?!”
Răng rắc !
Long trảo cương ấn bóp chặt.
Con ngươi Tần Mạch Thương co rụt lại, lập tức tắt thở không còn khí tức.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 3.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm.].
“Tiền bối!” Tần Nại Hà thất thanh hét lên.
Lục Châu phất tay về phía trước, thi thể Tần Mạch Thương bay tới trước mặt Tần Nại Hà, thản nhiên hỏi:
“Bây giờ thì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận