Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2153: Loạn cục

Nàng hít sâu một hơi, cất bước đi vào thông đạo.
Thủ lĩnh vũ nhân vừa xoay người đi đột nhiên cảm thấy không ổn, lập tức quay đầu lại nhìn, sau đó hai mắt hắn trừng lớn nhìn về phía Tiểu Diên Nhi, khiếp sợ nói: “Thế… thế mà vào trong rồi?!”
Hắn đưa tay lên dụi dụi mắt. “Sao có thể?!”
Hắn chấn kinh muốn rớt cằm, bèn nhìn về phía bốn vị Đại Đế, Tư Vô Nhai và Hải Loa. Chỉ thấy biểu tình của đám người vô cùng bình tĩnh tự nhiên như không có gì lạ.
Thủ lĩnh vũ nhân không nhịn được bèn hỏi: “Các vị… không thấy kỳ quái sao?”
Thượng Chương Đại Đế lườm hắn một cái. “Ếch ngồi đáy giếng.”
“Nhìn quen rồi.” Bạch Đế nhún vai.
Dọc theo con đường này, biết được thiên phú của Tiểu Diên Nhi, từ ban đầu chấn kinh đến sau này ba vị Đại Đế đã chết lặng.
Mọi người rất mong đợi vào Tiểu Diên Nhi, đều cho rằng nàng nhất định có thể lĩnh ngộ được đại quy tắc cường đại.
Khoảng một canh giờ sau, bên ngoài Thiên Khải Chi Trụ phát ra âm thanh răng rắc. Đám người lộ vẻ kinh ngạc nhìn về phía nội hạch.
Tư Vô Nhai bình tĩnh nói: “Đừng lo lắng, sau khi lĩnh ngộ đại đạo, nội hạch Thiên Khải Chi Trụ sẽ biến mất, càng nứt ra nhanh càng chứng tỏ cửu sư muội lĩnh ngộ đại đạo rất thuận lợi.”
Hắn vừa nói dứt câu, trong làn sương mù phía bắc đột nhiên có một bóng người xẹt qua.
“Có người!” Thủ lĩnh vũ nhân giật nảy mình.
Xích Đế trầm giọng quát: “Ai dám cả gan xông vào Đại Uyên Hiến?”
Bóng ảnh không trả lời, Xích Đế phẫn nộ nói: “Bản đế đi một lát sẽ trở lại.” Nói xong hắn hoá thành một đạo lưu tinh đuổi theo bóng ảnh, biến mất sau rặng mây mù.
Thanh Đế truyền âm nói: “Cẩn thận kế điệu hổ ly sơn.”
“Ba Đại Đế các ngươi chẳng lẽ không trông chừng nổi một tiểu nha đầu?” Xích Đế hồi âm đáp.
Thanh Đế không nói gì nữa mà dồn lực chú ý vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ. Lúc này Tư Vô Nhai đột nhiên lên tiếng: “Đó là thượng cổ thánh hung Trường Thừa.”
Bạch Đế kinh ngạc nói: “Ngươi nhận ra?”
“Bóng ảnh kia chỉ loé lên, không thể nhìn rõ ràng, nhưng mùi vị của nó chưa từng thay đổi.” Tư Vô Nhai kế thừa truyền thừa của Hỏa thần nên hiểu rất rõ về thượng cổ thánh hung.
Hải Loa tò mò hỏi: “Thượng cổ thánh hung là người hay thú?”
Tư Vô Nhai cười giải thích: “Thời đại đó nhân loại và hung thú không thể phân biệt rõ ràng, rất nhiều thần minh được tu hành giới cung phụng đều là nửa người nửa thú. Tướng mạo Trường Thừa không khác gì nhân loại, chỉ là có thêm đuôi báo.”
“Thượng cổ thánh hung chỉ có Chí Tôn mới đối phó được, Trường Thừa này không đơn giản.” Bạch Đế nói.
Đám người gật đầu tán thành.
Một khắc đồng hồ trôi qua, Xích Đế vẫn chưa trở về. Thanh Đế cười nhạo nói: “Đường đường là Đại Đế mà đối phó với hung thú lại phí sức như vậy.”
Bạch Đế cười đáp: “Dù sao Trường Thừa cũng rất giảo hoạt, nếu không xung đột chính diện thì Xích Đế sẽ phải mất thời gian để tìm được hắn.”
Đúng lúc này, ở đằng xa truyền tới tiếng ầm ầm vang dội. Đám người lập tức nhìn sang.
Mây mù tản ra, phía chân trời xuất hiện vô số thân ảnh lít nha lít nhít, từng đàn hung thú đạp mây bay tới, ở giữa có một quang đoàn toả ra quang mang kỳ dị và luồng khí điềm lành.
“Lại là thượng cổ thánh hung?” Tư Vô Nhai nhíu mày nói.
Đám vũ nhân lập tức hô lên: “Mau đi bẩm báo Vũ Hoàng!”
“Vâng!”
Ba vị Đại Đế sóng vai bay lên, uy nghiêm nhìn về phía trước, quang mang ở giữa từ từ tản đi, để lộ một vị thần minh không rõ là thú hay người.
Tư Vô Nhai giật mình nói: “Tây Vương Mẫu?”
Nhớ tới lời sư phụ nói, hắn cũng cảm thấy đám thượng cổ thánh hung này xuất hiện quá mức kỳ quặc, không sớm không muộn, lại cứ trùng hợp vào lúc này. Là ai đứng sau lưng giở trò?
“Tây Vương Mẫu trông như con người, có thêm đuôi báo và nanh hổ, nghe nói nàng ta chưởng quản quyền sinh sát một phương.” Tư Vô Nhai giải thích.
Thượng Chương Đại Đế là người đầu tiên lên tiếng: “Tây Vương Mẫu là thần linh ở Ngọc Sơn, sao lại có thời gian chạy tới Đại Uyên Hiến?”
Tây Vương Mẫu nhìn về phía nội hạch Thiên Khải Chi Trụ đang nứt toác ra. “Đại Uyên Hiến không thể sụp đổ.”
Thượng Chương Đại Đế thản nhiên đáp: “Ngươi là thượng cổ thánh hung, cũng là chúa tể một phương. Nhưng Đại Uyên Hiến sụp đổ hay không… không phải do ngươi định đoạt.”
“Cho nên ta mang theo thiên quân vạn mã tới.” Tây Vương Mẫu vung tay nói.
Đám hung thú xung quanh đồng thời rống lên, âm thanh chấn động thiên địa.
Thượng Chương Đại Đế thong dong đáp: “Thế nhân đều nói Tây Vương Mẫu là thượng cổ thần linh, hiểu rõ thị phi trắng đen. Nhưng nếu ngươi cứ tiếp tục bất phân thị phi như thế, bản đế sẽ không kính ngươi nữa.”
Rắc !
Lần này, nội hạch Thiên Khải Chi Trụ vỡ nát tan tành, từng đạo kim quang phóng thẳng lên trời. Tiểu Diên Nhi khép hờ hai mắt, toàn thân đắm chìm trong kim quang, giữa mi tâm nàng hiện ra quang hoa hình kim liên như ẩn như hiện.
Ầm ầm ầm!
Đại Uyên Hiến chấn động kịch liệt, lấy Thiên Khải Chi Trụ làm điểm xuất phát, mặt đất nứt ra thành hồng câu thẳng đến phía tây trăm dặm, ngàn dặm, vạn dặm…, tiếng sấm nổ đì đùng vang lên không ngừng.
Đứng trong vạn thú, sắc mặt Tây Vương Mẫu khó coi vô cùng. “Đại địa phân tách.”
Tận thế giáng lâm, tai nạn bắt đầu rồi. Vạn thú xao động bất an, toàn bộ không trung đều nồng nặc chiến ý, đám hung thú đã đứng bên bờ vực sụp đổ điên cuồng.
Tiếng nói của Thượng Chương đã thức tỉnh mọi người: “Thái Hư sụp đổ là việc tất nhiên, cho dù ngươi là thượng cổ thần linh cũng không ngăn được.”
Tây Vương Mẫu tỉnh táo nói: “Cho dù Đại Uyên Hiến tồn tại thêm một ngày thì vạn vật trong thiên hạ lại có quyền sống sót thêm một ngày, các ngươi có tư cách gì mà tước đoạt quyền sống đó?”
Thượng Chương Đại Đế vừa định biện luận thì Tư Vô Nhai đã chắp tay nói: “Lời này sai rồi, Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ liên quan gì đến chúng ta? Sao lại trách chúng ta tước đoạt quyền sống của bọn chúng?”
Tây Vương Mẫu nói: “Vậy thì bảo nha đầu này dừng lại đi, dùng tất cả lực lượng để chữa trị đại địa phân tách.”
Tư Vô Nhai cười đáp: “Lời này đúng là không nói đạo lý. Đã biết không có tác dụng gì, vì sao không lấy lực lượng đó đi để hậu nhân có thêm năng lực đối mặt với tai nạn?”
“Không thử làm sao biết sẽ vô dụng? Ngươi là Lăng Quang?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận