Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2177: Lai lịch của Minh Tâm

Minh Tâm trừng to mắt nhìn không gian bốn phía. Hắn cảm giác được một nơi như thế này sẽ không có thời gian, không gian, không có sự sống và sinh linh nào…
Không có quy tắc không gian?
Minh Tâm vừa ý thức được điều này, lập tức xoay người nhìn sang, phát hiện một đôi mắt màu u lam như ma quỷ đang nhìn mình chằm chằm!
“Ngươi !”
Trong lòng Minh Tâm rung động mạnh, “Vì sao ngươi không bị ảnh hưởng?”
Hắn nhìn thấy Lục Châu đang đắm chìm trong lam quang, dường như không bị áp chế gì.
Lục Châu cất bước đi về phía Minh Tâm. Không có không gian nên rất khó di chuyển, nhưng Lục Châu vẫn gắng gượng đi tới trước mặt Minh Tâm, vươn tay tóm lấy cổ hắn.
“Tự do chi thân không bị quy tắc nào ảnh hưởng.” Lục Châu nhấc Minh Tâm lên, lạnh nhạt hỏi: “Nói đi, ngươi rốt cuộc có lai lịch gì?!”
Một trăm ngàn năm nay, đây là lần đầu tiên Minh Tâm cảm thấy sợ hãi. Nhìn điện hồ lưu chuyển toàn thân Lục Châu, Minh Tâm lắp bắp nói:
“Ngươi… không giết được ta. Nơi này không, không có quy tắc không gian, cũng không có sinh tử!”
Lục Châu cười nhạt một tiếng, tay còn lại nâng Vị Danh Kiếm lên. “Đáng tiếc, thanh kiếm này cũng không bị quy tắc ảnh hưởng.”
Toàn thân Minh Tâm cứng ngắc, hắn ra sức đạp chân trong không trung khiến không gian trở nên vặn vẹo.
Lục Châu không thể không buông Minh Tâm ra, né tránh khoảng không vặn vẹo kia.
Chính lúc này, Lục Châu bỗng nhìn thấy trong không gian vặn vẹo có rất nhiều hình ảnh bay ra, nhanh chóng lướt qua trước mắt hai người.
Giữa không gian mông lung, một đạo nhân ảnh đản sinh.
Đó là một nam nhân bẩn thỉu, nguyên thuỷ, hắn bước ra từ hư vô, đạp lên đại địa.
Nam nhân kia hành tẩu trên hoang dã vô biên vô hạn, lấy lá cây làm quần áo, tìm kiếm thức ăn bên sông, khắc lên các tảng đá một loại văn tự cổ.
Sau đó, đại lục sinh ra rất nhiều nhân loại, sinh ra văn minh, ngôn ngữ…
Thời đại tu hành đến, nam nhân kia đắm chìm trong quang hoa, được vạn người quỳ bái.
Đột nhiên một tràng tai nạn hủy thiên diệt địa xảy ra khiến nhân loại tuyệt chủng. Thiên địa lại biến thành hỗn độn.
Trong hư không hắc ám.
Nam nhân kia móc hai mắt mình, một viên ném về phương đông, hoá thành mặt trời gay gắt, một viên hoá thành vầng trăng, khi ngày lặn xuống màn đêm lại chậm rãi dâng lên.
Nam nhân rút xương mình ra, ném vào đại địa, mảnh xương hoá thành nhân loại.
. Nhìn tới đây, Lục Châu chỉ cảm thấy toàn thân run lên, đôi mắt đau nhức, hắn nhắm mắt lại rồi mở ra, rốt cuộc nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của nam nhân đã mất đi hai mắt kia, cũng thấy rõ bộ dạng của nhân loại do mảnh xương hoá thành.
Hình ảnh loé lên rồi biến mất, tiên tán trong quy tắc không gian.
“Sao… sao lại thế này?” Lục Châu rung động vô cùng.
Minh Tâm bật cười ha hả, tiếng cười của hắn quanh quẩn trong không gian:
“Ngươi ban thưởng sinh mệnh cho U Huỳnh, U Huỳnh lại ban thưởng sinh mệnh cho ta… Ta chết thì ngươi cũng chết!”
Đồng mệnh đồng chi?
Lục Châu lui về sau một bước.
Minh Tâm cười to, tiếng cười dần dần chết lặng, sau đó hắn lại dùng kính ngữ nói: “Ngài… cũng có ngày hôm nay?!”
Lục Châu lại lui về sau lần nữa, thần kinh căng ra, đầu óc hỗn loạn. Vì sao hắn không có chút ấn tượng nào?
“Ngài không nhớ rõ cũng không sao, bản đế sẽ nhắc cho ngài nhớ…” Minh Tâm nói, “Cả đời ngài tạo ra quá nhiều kiệt tác, hy vọng vạn vật được tự do phát triển. Ngài sợ mình không thể giống bọn hắn, sống một cuộc đời bình thường như kiệt tác của chính mình, bèn lưu lại ký ức của bản thân vào đại vòng xoáy…”
“Ngài cho mỗi một vị thần minh lực lượng và quyền lực chí cao vô thượng, nhưng vì sao lại chỉ tước đoạt phần lực lượng thuộc về ta?!”
Minh Tâm cất tiếng cười to, tiếng cười quanh quẩn trong đại vòng xoáy.
Đúng lúc này, Minh Tâm đột nhiên điên cuồng đánh về phía Lục Châu. “Bản đế muốn đánh cược với ngươi một lần sau cùng!”
Tại nơi không có quy tắc không gian này, hai người lao vào nhau. Cùng lúc đó cửa Nhậm Ý Chi Môn đột nhiên mở ra, một đạo quang trụ bắn tới đẩy hai người văng ra khỏi cửa.
Soạt!
Hai người lại xuất hiện trong hư không.
Nguyên khí và lực lượng quy tắc từ bốn phương tám hướng vọt vào cơ thể. Bọn hắn đã trở về!
Lục Châu vẫn còn đang đắm chìm trong mớ hình ảnh hỗn độn ban nãy.
Minh Tâm bộc phát chín đại quang luân đánh tới. Lục Châu theo bản năng vung tay xé rách không gian, thân ảnh loé lên đã xuất hiện sau lưng Minh Tâm, đánh ra một chưởng.
Ầm!
Minh Tâm rơi xuống.
“Ngươi lại mạnh lên rồi?!” Minh Tâm phun ra một ngụm máu. Lúc này hắn mới nhìn thấy ngay bên dưới là mười đạo quang trụ.
Nơi này là… Thánh Vực.
Minh Tâm suy nghĩ đến xuất thần như thể đã quên mất đau đớn. “Thật sự là số mệnh sao?”
Lục Châu cầm Vị Danh Kiếm, giọng nói đã trở nên đạm mạc đến cực điểm. “Cam chịu số phận đi.”
Bọn họ về tới Thánh Vực, về tới nơi phát sinh chiến đấu. Từ đâu bắt đầu thì kết thúc ở đó.
“Đại Đế trở về, Thánh Vực vĩnh tồn!” Đám tu hành giả Thánh Vực thấy Minh Tâm trở về, lập tức hô to.
Minh Tâm bay vào giữa mười đạo quang trụ, khí tức hùng hậu và lực lượng quy tắc trong quang trụ điên cuồng rót vào người hắn. Minh Tâm càng lúc càng phấn khởi, hào hứng nói:
“Ngươi luân hồi nhiều lần như vậy, cũng nên nhận mệnh rồi!”
Lục Châu nhíu mày.
Đám tu hành giả Thánh Vực đứng bên dưới hưng phấn hô hào tựa như đã quên đi mọi mỏi mệt và máu tươi trên cơ thể. Bọn hắn nhìn Minh Tâm đang không ngừng hấp thu lực lượng quy tắc trong mười đại quang trụ như đang nhìn chúa tể sắp hàng lâm.
Minh Tâm rốt cuộc làm được, hắn đã biến cường. Cường đại đến trước nay chưa từng có.
Nhưng mà…
Trong một đạo quang trụ, Tư Vô Nhai bỗng ngẩng đầu lên nói: “Minh Tâm, nên kết thúc rồi.”
Ầm ầm!
Toàn bộ Thánh Vực đột nhiên rung lên khiến mười đạo quang trụ khẽ lay động.
“Đã đến lúc.” Tư Vô Nhai cúi người đánh ra một chưởng vào toà kim liên vạn trượng, toà kim liên vậy mà lại biến mất.
“Hửm?” Minh Tâm nhướng mày.
“Kỳ thực ta đã sớm nói với ngươi việc này nhất định sẽ thất bại nhưng ngươi lại không tin…” Tư Vô Nhai giải thích, “Còn nhớ lúc điện thủ chi tranh không?”
Minh Tâm giật mình khi thấy quang trụ bao bọc Tư Vô Nhai không vận chuyển lực lượng quy tắc nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận