Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2007: Môn sinh Thái Huyền Sơn

Két.
Mệnh Cách thứ ba mươi ba mở ra thành công.
Két.
Lại một tiếng giòn tan vang lên, Mệnh Cách thứ ba mươi bốn đã hoàn thành.
Bốn đạo Mệnh Cách được cả tu hành giới công nhận là khó mở ra nhất, lúc này lại mở ra đơn giản dễ dàng như thế.
Cùng lúc đó.
Sau khi tám ngọn núi xung quanh đều biến thành bình địa, vòng xoáy trên đỉnh Thái Huyền điện đã dừng lại. Đám người nhìn thấy một quang đoàn cực lớn lơ lửng trên cao, bọn hắn biết đó chính là Lục Châu.
Đột nhiên phía sau truyền tới thanh âm không gian ba động, ngay sau đó là tiếng gầm thét vang lên:
“Kẻ nào lớn mật dám xông vào cấm địa Thái Hư?!”
Vù! Một đạo quang ấn bay tới xạ kích về phía Thượng Chương.
Thượng Chương lập tức xoay người gọi ra cương ấn hộ thể, khuếch tán ra ngoài.
Oành! Quang ấn bị đánh bay.
Huyền Dặc đế quân ngẩng đầu nhìn lên, trong không trung có một người đang lăng không đứng, một tay chắp trước ngực, chuỗi phật châu vòng quanh cổ hắn toả ra kim quang nhàn nhạt. Hai mắt hắn khiến người ta sợ hãi, gương mặt hiện rõ sát ý.
“Một trong tứ đại Chí Tôn của Thánh Điện, Tuý Thiền?” Huyền Dặc đế quân kinh ngạc nói.
Tuý Thiền quan sát đám người. “Huyền Dặc đế quân? Thượng Chương Đại Đế?”
Tiểu Diên Nhi đã sớm đoán được nên không kinh ngạc, nàng quay đầu nhìn Hải Loa, phát hiện Hải Loa cũng bình tĩnh vô cùng.
Thượng Chương Đại Đế vẫn còn cố làm bộ nói: “Thượng Chương? Cái tên Thượng Chương khốn kiếp kia ở đâu?”
Tuý Thiền nhíu mày, tự mình nhục mạ mình chắc chỉ có mình ngươi. “Các ngươi không lo thủ hộ thập điện, chạy đến chỗ này làm cái gì?”
Huyền Dặc đế quân cười nói: “Hiếu kỳ mà thôi.”
Tuý Thiền nói to: “A di đà phật, chẳng lẽ các ngươi không biết đây là cấm địa?”
“Biết chứ.” Huyền Dặc đế quân đáp, “Đáng tiếc ngươi đến quá muộn.”
Tuý Thiền nhìn quanh bốn phía. Thái Huyền Sơn đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Tám ngọn núi xung quanh đã san thành bình địa, Thái Huyền điện cũng chẳng còn tăm tích, chỉ còn lại một đạo quang đoàn lơ lửng giữa không trung.
Tuý Thiền nhíu mày nhìn quang đoàn. Hắn cảm nhận được bên trong có lực lượng bành trướng, không khỏi nghi hoặc nói: “Đây là cái gì?”
Quang mang càng lúc càng thịnh. Tuý Thiền cảm thấy không ổn, thân thể hoá thành lưu tinh vọt về phía đó.
Thượng Chương thấy vậy bèn nói với Huyền Dặc: “Trông chừng các nàng.”
Vù.
Thân ảnh Thượng Chương xuất hiện trước mặt Tuý Thiền, Tinh Bàn khổng lồ che chắn lối đi.
Oanh!
Hai cỗ lực lượng va chạm vào nhau, Tuý Thiền lăng không bay ngược ra sau, căm tức nhìn Thượng Chương: “Thượng Chương thí chủ, ngươi làm gì thế?”
“Tuý Thiền, hiện tại ngươi không thể tới gần Thái Huyền Sơn.”
“Ngươi muốn đối địch với Thánh Điện?”
“Không dám.” Thượng Chương Đại Đế lắc đầu, “Có ân báo ân, có thù báo thù, đây là quy tắc làm việc cả đời ta. Người trên núi kia có ơn với ta, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn.”
Có ơn?
Cho dù Hải Loa đã đoán được đạo đồng là Thượng Chương Đại Đế, nhưng nghe được lời này vẫn khiến toàn thân nàng khẽ run lên.
Tuý Thiền lắc đầu chỉ vào Thượng Chương nói: “Ngươi có biết kết cục của việc đối địch với Thánh Điện là gì không?”
Thượng Chương nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Cho ta chút mặt mũi đi… Ngày khác ta sẽ tự mình đến Thánh Điện bồi tội với Điện chủ.”
“Trong mắt ngươi còn có bệ hạ?”
Trên đời này không người nào biết Minh Tâm Đại Đế mạnh đến cỡ nào.
Bởi vì không có tu hành giả nào có thể đứng trước mặt hắn mà đánh một trận công bằng. Trăm ngàn năm qua có rất nhiều người mang lòng phản nghịch khiêu chiến Thánh Điện, nhưng bọn hắn đều không qua được cửa ải đầu tiên là thập điện.
Thập điện cũng có người từng làm thế, kết quả thê thảm vô cùng. Chẳng hạn như Ô tổ Chiên Mông điện, vị Đại Vu Thần duy nhất của Thái Hư cũng bị tứ đại Chí Tôn vây quét mà tan thành tro bụi.
Trên đời này không ai dám đối địch với Thánh Điện.
Ông !
Quang mang càng cường thịnh hơn, vòng xoáy trên bầu trời lại yếu đi một phần.
Tuý Thiền liếc mắt nhìn, kinh ngạc nói: “Không ngờ bảo bối trong cấm địa lại bị các ngươi tìm thấy. A di đà phật…”
Trong miệng Tuý Thiền bạo phát ra tự phù hình chữ triện bắn về phía Thượng Chương.
Thượng Chương đẩy chưởng đánh tan tự phù: “Với bản sự của ngươi e là không có khả năng đánh thắng ta.”
Tứ đại Chí Tôn Thánh Điện dù sao cũng không đến cấp bậc đế hoàng.
Tuý Thiền cười nói: “Ngươi xem nhẹ lão nạp.”
Tuy hắn không phải đế hoàng nhưng trong một trăm ngàn năm qua, hắn đã luyện được vô thượng thần thông, nắm giữ một thân trọng bảo.
Trên người Tuý Thiền bay ra một cái hồ lô rượu. Hắn ngửa đầu uống ừng ực ừng ực…
Huyền Dặc đế quân nói: “Cẩn thận, hắn là môn sinh Thái Huyền Sơn.”
Thượng Chương nói: “Đã sớm nghe nói, hôm nay vừa vặn lĩnh giáo một chút xem môn sinh dưới trướng Ma Thần có điểm nào lợi hại.”
Vù!
Thượng Chương Đại Đế hoá thành một vệt kim quang bay về phía Tuý Thiền.
Hai mắt Tuý Thiền trợn trừng, phật châu trên người sáng lên. Không gian nổ tung, hai người lao vào triền đấu.
Đại chiến đến đâu, sơn hà phá toái đến đó.
Đến thời điểm kịch liệt nhất, Thượng Chương lăng không bay lùi về sau tránh chiến, trầm giọng nói: “Đừng có ép ta.”
Thượng Chương còn nhiều cố kỵ. Sau lưng hắn có vô số dân chúng Thượng Chương điện. Nếu Tuý Thiền xảy ra chuyện, Thượng Chương chắc chắn sẽ bị liên luỵ.
Tuý Thiền hừ lạnh nói: “Đón nhận chế tài của Thánh Điện đi!”
Hai tay chập lại, phật châu trên cổ Tuý Thiền bay ra ngoài, quang mang đại thịnh.
“Phật Xá Lợi?!” Thượng Chương nhíu mày.
Huyền Dặc đế quân trầm giọng nói: “Phật Xá Lợi vốn là đồ vật của Ma Thần, ngươi thân là môn sinh dưới trướng hắn, học tập Phật gia chi đạo, đắc đạo thành Chí Tôn, vậy mà lại dùng đồ của Ma Thần để làm càn ở Thái Huyền Sơn?”
Không nói tới thì thôi, vừa nghe nhắc tới Ma Thần là trong lòng Tuý Thiền bốc lên giận dữ. Đây là cấm kỵ của Thái Hư, thậm chí là chủ đề mà Tuý Thiền kiêng kỵ nhất.
Tu hành giả trong Thái Hư đều biết Tuý Thiền là học sinh của Ma Thần từ thời kỳ thượng cổ. Ma Thần truyền cho hắn đại đạo tu vi, ban thưởng cho hắn Phật Xá Lợi…
Một trăm ngàn năm trôi qua, Tuý Thiền trở thành nhân vật hạch tâm trong Thánh Điện, người sáng suốt đều biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ là không ai dám nhắc tới mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận