Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 770

Khương Văn Hư mặc kệ chưởng ấn xuyên qua thân thể, phất tay áo nói: “Bắt lại!”
Bốn phía lập tức xuất hiện đủ loại pháp thân: pháp thân Lang Vương, pháp thân Báo vương, pháp thân Hổ vương… nhao nhao đánh tới. Các vu sư đánh ra quả cầu ánh sáng màu tím hội tụ về giữa đại trận vu thuật, có tác dụng giảm sức mạnh của đối phương.
Sau nhiều lần đối chiến với đại trận vu thuật, Lục Châu rất có kinh nghiệm phá huỷ loại đại trận này.
Chân đạp đất, Lục Châu lao vọt lên không trung. Quang cầu bốn phía xạ kích về phía Lục Châu.
Lam liên dưới chân lập tức nở rộ, lực lượng phi phàm cường đại phát tiết bốn phía như thuỷ triều đánh tan những quả cầu vu thuật trên bình chướng.
Đại trận vu thuật vừa được mở ra đã bị phá tan thành từng mảnh nhỏ! Đám pháp thân Lang Vương đều bị bắn ngược, đám vu sư bị năng lượng chấn động đến thổ huyết, lả tả rơi xuống. Toàn bộ công trình kiến trúc bên dưới tựa như vừa bị lột đi một lớp da.
Cửu diệp ra tay, không người địch nổi.
Một chiêu thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí đã nghiền nát tu hành giả bốn phương tám hướng, giết đi một nửa, nửa còn lại đều bị trọng thương.
[Ting ! đánh giết 150 mục tiêu, Nguyên Thần cảnh ban thưởng 15.000 điểm công đức, Thần Đình cảnh ban thưởng 1.200 điểm công đức, những người còn lại không được tính điểm.].
Sau một chiêu, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại. Bầu trời trong xanh tươi mát như sau một trận mưa rào.
Quốc vương An Quy lảo đảo lùi lại, khó mà tin nổi nhìn Lục Châu lăng không lơ lửng.
Đại trận vu thuật biến mất, toàn bộ vu sư đều bị một chiêu thanh tẩy. Tộc trưởng Bá Nạp gia tộc Lan Hải cũng đờ đẫn nhìn lên bầu trời.
Lục Châu vuốt râu, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra nhìn hư ảnh Khương Văn Hư. Khương Văn Hư cũng kinh ngạc vô cùng, ánh mắt phức tạp nhìn Lục Châu. “Thật không thể tin nổi.”
“Chỉ vừa mới bắt đầu thôi.” Lục Châu đáp.
“Đúng vậy, chỉ vừa mới bắt đầu. Ta rất kinh ngạc, không ngờ ngươi lại không dẫn tới tai nạn…” Khương Văn Hư nói.
“Chẳng phải ngươi cũng vậy sao?”
Lục Châu cũng đang muốn biết Khương Văn Hư đã dùng phương pháp gì để áp chế tu vi cửu diệp của mình. Nếu cửu diệp thật sự sẽ dẫn tới tai nạn vậy thì tại sao Khương Văn Hư lại không có?
“Ta đương nhiên có biện pháp của mình.”
Khương Văn Hư huy động cánh tay lần nữa, tu hành giả từ ba hướng còn lại chầm chậm tiến lại gần. Trên bầu trời, bốn chiếc phi liễn dài đến mấy trăm mét như những chiếc thuyền khổng lồ cũng đồng thời bay tới.
Hư ảnh Khương Văn Hư bay cao lên chạm vào tầng bình chướng.
Lục Châu cũng bay lên cao.
Bốn chiếc phi liễn cực lớn và đám tu hành giả lít nha lít nhít đã vây chặt vương thành, nơi này không còn một phàm nhân nào.
“Thời kỳ Lâu Lan hưng thịnh nhất, dù là Đại Viêm cũng không dám khinh thường. Tứ quốc còn lại do bản quốc sư tự mình chuẩn bị cho ngươi… Ngươi muốn giao thủ với ta thì phải bước qua cửa bọn hắn trước đã.” Giọng Khương Văn Hư truyền xuống.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn bốn chiếc phi liễn, khẽ nói: “Đám ô hợp.”
“Ta rất thưởng thức tự tin của ngươi, hy vọng ngươi có thể phát huy ra lực lượng cửu diệp để cảnh tỉnh thế nhân.” Hư ảnh của Khương Văn Hư bay về phương xa.
Lục Châu không vội vã xuất thủ. Hắn muốn tìm tới nơi ẩn thân của Khương Văn Hư. Lúc này Minh Thế Nhân, Vu Chính Hải, Lãnh La và Phan Ly Thiên cũng bay lên đứng phía sau Lục Châu.
Nhìn tứ quốc liên minh đang lũ lượt kéo tới, Minh Thế Nhân âm thầm tặc lưỡi. “Đế sư thật cam lòng trả giá đại giới… Chuyện này hơi khó giải quyết nha.”
“Bảo vệ Vu Chính Hải.” Lục Châu dặn dò.
“Sư phụ cứ yên tâm.”
Vu Chính Hải lập tức lên tiếng: “Không cần phải để ý tới ta.”
Đương nhiên lời này mọi người đều xem như không nghe thấy. Hiện tại tu vi và ký ức Vu Chính Hải vẫn chưa khôi phục, đương nhiên cần phải được bảo vệ cẩn thận.
Quốc vương An Quy và đám quan viên hoàn toàn mất đi khả năng ứng phó, ai nấy đều trơ mắt nhìn không biết làm sao.
Lực lượng quân thủ thành đã bị vị đệ nhất cường giả Đại Viêm quét sạch… Mà trước đó bọn hắn lại thể hiện thái độ đứng về phía quốc sư đại nhân.
Tộc trưởng Bá Nạp gia tộc Lan Hải vô ý thức lui về sau, hắn không ngờ quốc sư đại nhân vừa xuất hiện chỉ là một hư ảnh.
“Bắt lại.” Lục Châu cũng nhìn thấy điều này, bèn hạ lệnh.
“Để lão hủ bắt hắn.”
Hồ lô nở rộ kim quang lao xuống, dù Phan Ly Thiên đã trùng tu thì một cao thủ cùng giai thông thường cũng không thể nào so với hắn. Lạc đà gầy vẫn hữu dụng hơn ngựa béo, Lan Hải thấy vậy vội vàng thi triển vu thuật chạy trốn.
Ầm! Hồ lô nện vào lưng Lan Hải. Vốn đã bị Lục Châu đánh trọng thương, Lan Hải sao có thể là đối thủ của Phan Ly Thiên và vũ khí thiên giai, lập tức ngã dúi dụi.
Phan Ly Thiên hài lòng gật đầu, chưởng ấn phóng tới bắt lấy Lan Hải lôi về phía Lục Châu.
“Đừng giãy giụa, kẻo lão hủ không cẩn thận buông lỏng tay thì ngươi chết toi.”
Lời này doạ cho Lan Hải trở nên ngoan ngoãn ngay tức thì. Phan Ly Thiên nâng tay phong kín bát mạch của hắn. Bị đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo ra tay phong ấn tu vi, Lan Hải hoàn toàn không thể né tránh.
Cùng lúc đó.
Bốn chiếc phi liễn dừng lại phía trên vương thành Lâu Lan. Bốn đạo thân ảnh lăng không bay ra khỏi phi liễn rồi xuất hiện ở trước mặt Lục Châu trăm mét.
“A Nhĩ Văn của Thâm Mục quốc, phụng mệnh quốc sư đến lĩnh giáo.”
“Ba Tư Khắc của Võ Tràng quốc, phụng mệnh quốc sư đến lĩnh giáo.”
“Khố Bác của Nhiếp Nhĩ quốc, phụng mệnh quốc sư đến lĩnh giáo.”
“Hạ Cơ của Nhu Lợi quốc, phụng mệnh quốc sư đến lĩnh giáo.”
Khí tức trên thân bốn người rất mạnh mẽ, chiến ý tăng vọt, hai mắt sáng rực.
Người Nhu Lợi chỉ hận không được lập tức xông lên. Tướng quân Tạp La Nhĩ chết đã khiến cả nước Nhu Lợi bi phẫn không thôi, lại thêm chục ngàn tù binh bị giam giữ ở Lương Châu…
Lục Châu nhìn bốn người, thản nhiên nói: “Lão phu luôn luôn nhân từ. Nếu lúc này quay đầu thì còn có thể giữ được tính mạng.”
“Tên đã lắp vào cung, không thể không bắn.”
“Ngươi không chết chính là ta vong.”
Có quốc sư cường đại toạ trấn, bọn hắn được một lần đánh cược, sao có thể từ bỏ cơ hội này?
Từ bốn chiếc phi liễn vang ra tiếng trống trận vang trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận