Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 641

Thức tỉnh có nghĩa là gì? Có nghĩa là nàng vốn đã biết những thứ này.
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Lục Châu khẽ động. Càng hiểu Hải Loa, hắn càng cảm thấy như vậy.
Làm gì có ai là Thông Huyền cảnh trời sinh, tinh thông âm luật trời sinh? Không học tập thì làm sao biết về âm luật, lại còn đem âm phù tổ hợp thành một từ khúc có giai điệu nhẹ nhàng tươi mát?
Lục Châu nói: “Không được kiêu ngạo. Phải tiếp tục cố gắng.”
“Tạ ơn sư phụ.” Hải Loa vui vẻ đáp.
“Chúc mừng tiểu sư muội.”
“Chúc mừng tiểu sư muội.”
Những người khác cũng lần lượt lên tiếng chúc mừng. Sau năm tháng, thực lực của đám đồ đệ tăng lên không ít.
Không biết vì sao, Lục Châu theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn trời, nhớ lại lời Lưu Qua từng nói. Nếu cửu diệp thật sự dẫn tới thiên địa biến hoá, vậy tu hành giới phải làm sao đây?
Vị cao nhân thần bí từng sống trong quan tài rốt cuộc đang ở đâu?
Người này hơn ba trăm năm trước đến từ phía Bắc Cương, đi khắp các nước dị tộc rồi đặt chân tới Đại Viêm, lưu lại Lăng Hư kiếm và cỗ quan tài khắc trận văn màu đỏ. Nếu người này thật sự là cửu diệp, vậy bây giờ hắn còn sống hay không?
“Hải Loa, lấy sáo Lam Điền Ngọc ra.” Lục Châu bỗng nói.
“Vâng.”
“Thổi lên giai điệu mà ngươi am hiểu nhất.”
Hải Loa gật đầu, đặt sáo ngọc bên môi bắt đầu thổi. Tiếng sáo vang lên, mọi người không hiểu Các chủ muốn làm gì, đều hiếu kỳ quan sát.
“Tập trung tinh thần, lấy khí ngự âm.”
Thổi sáo vốn phải khống chế khí, việc này phàm nhân đều làm được. Nhưng tu hành giả thì sử dụng nguyên khí để khống chế âm luật.
Hải Loa điều động nguyên khí truyền vào sáo Lam Điền Ngọc, âm thanh biến đổi trở nên càng thêm tuỳ ý, càng dễ vận chuyển. Phạm vi truyền thanh tăng lên gấp mấy lần.
Chim thú trong rừng cũng bay vọt lên cao.
“Là Cát Lượng.”
Giữa sườn núi, Cát Lượng đạp mây bay lên, hí dài một tiếng như thể rất vui vẻ khi nghe tiếng sáo.
“Cát Lượng ở đây, các hung thú khác sẽ không dám đến.”
Lục Châu cũng nhìn thấy Cát Lượng, chỉ là hắn không biết rốt cuộc Cát Lượng có năng lực đặc thù gì. Nhìn chung chỉ thấy nó như một con ngựa bình thường, chẳng qua là biết bay mà thôi.
Lục Châu không quan tâm tới Cát Lượng nữa mà tiếp tục quan sát Hải Loa.
Lấy khí ngự âm, nàng thử một lần đã thành công.
“Ngưng khí thành cương, cương khí hình thành lồng vào âm điệu.”
Tu hành giả thông thường khi ngưng khí thành cương chỉ cần nguyên khí ly thể là thành công. Nhưng tu hành giả âm luật thì phải thêm một công đoạn chuyển đổi, đó là âm thanh. Ba loại thủ đoạn nguyên khí, âm thanh và cương ấn cùng dung hợp làm một thể mới tạo thành âm sát.
Hải Loa gật đầu, bắt đầu thử nghiệm ngưng cương. Mọi người đều nhìn về phía nàng, hy vọng nàng có thể thành công.
Tiếng sáo dần có vẻ xao động vội vàng… Có lẽ do lực chú ý bị dời đi nên âm luật không còn cân đối.
Khi mọi người cho rằng Hải Loa sắp thất bại, đột nhiên một tiếng ông ông vang lên. Trên không trung xuất hiện từng đạo cương ấn, nguyên khí ngưng cương!
“Tiểu sư muội của ta thật lợi hại!” Minh Thế Nhân ngẩng đầu nhìn cương khí trên không trung.
Âm luật không giống như ba nhà Nho Thích Đạo, nó không có ký hiệu đặc thù, không có tự ấn hay trận văn. Thế nên âm luật ngưng tụ ra cương ấn đều có bộ dáng của gió, tốc độ chậm thì là cơn gió xuân mơn mởn, tốc độ nhanh biến thành gió táp mưa sa.
Đám người cất tiếng kinh hô trước thiên phú kinh người và khả năng lĩnh ngộ của Hải Loa.
Cương khí lưu động trong không khí từ từ tản đi tứ phía. Tuy nói tốc độ hiện tại của nàng không có lực sát thương như đao thương nhưng làm được tới mức này đã là rất kinh người.
“Có còn cho người ta sống không?”
“Ta phục thật sự. Ta tin rằng thiên phú của thập tiên sinh là cao nhất trong Ma Thiên Các.”
Dù là người có thiên phú mạnh bậc nhất như Tiểu Diên Nhi, thấy cảnh này cũng không khỏi kinh ngạc.
Nàng không có vẻ đố kị mà ngược lại còn vỗ tay reo hò: “Tiểu sư muội cố lên! Tiểu sư muội cố lên!”
Dưới sự cổ vũ nhiệt tình của Tiểu Diên Nhi, Hải Loa dâng tràn sức mạnh. Nàng không dừng lại mà nguyên khí vận chuyển càng lúc càng kịch liệt.
Phạn Hải cảnh đã thông bát mạch, nguyên khí rung động, tiếng sáo bỗng nhiên cao vút lên, nhịp điệu nhanh như sấm sét.
Vù vù.
Mọi người cả kinh, vội gọi ra cương khí hộ thể ngăn trở âm cương.
Phanh phanh phanh!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, duy chỉ có Lục Châu là nhíu mày.
Bởi vì Lục Châu đã nhìn thấy trong đám cương khí rung động trên thiên không, có một tia cương khí màu đỏ nhạt.
Nói cách khác… Hải Loa ngưng tụ ra hồng cương.
Cương khí màu đỏ cực kỳ hiếm thấy. Tu hành giới đều cho rằng khi tu luyện tà thuật hoặc công pháp biến dị mới có thể thay đổi màu sắc cương khí.
Ma thiền biến cương ấn thành màu đen, bình chướng có nguồn gốc từ thiên địa nên có màu lam, năng lượng trị liệu lấy sinh cơ trong tự nhiên nên thường có màu lục. Ngoại trừ những màu đó ra, tu hành giới Đại Viêm chưa từng thấy cương khí có màu sắc khác ngoài màu vàng truyền thống.
Đây là lần đầu tiên hồng cương xuất hiện.
“Dừng lại.”
Lục Châu đặt tay lên sáo Lam Điền Ngọc, nhẹ nhàng nhấn một cái.
Âm thanh im bặt ngay lập tức.
Khi cương khí chưa thật sự hình thành, Lục Châu không muốn có quá nhiều người biết về hồng cương.
Đông Các trở nên yên tĩnh, Cát Lượng quay đầu bay về phía rừng cây dưới chân núi Kim Đình Sơn rồi biến mất không còn bóng dáng.
“Sư phụ?” Hải Loa ngẩng đầu nghi hoặc.
Những người khác cũng nhìn sang Lục Châu. Hải Loa có tiềm lực bậc này lại đột nhiên bị gián đoạn khiến bọn họ không cách nào lý giải.
Lục Châu nói: “Hiện tại khảo hạch đến đây thôi… Phàm là những chuyện liên quan đến Hải Loa đều không được truyền ra ngoài. Nếu làm trái, bản toạ nhất định không tha.”
Mọi người ý thức được tính nghiêm túc của vấn đề, lập tức khom người đáp:
“Cẩn tuân dụ lệnh của Các chủ.”
“Cẩn tuân mệnh lệnh của sư phụ.”
Thiên tài sợ nhất là gì? Chính là bị bóp chết từ trong trứng, trước khi hắn kịp đủ lông đủ cánh.
Các chủ không hổ là Các chủ, suy nghĩ vô cùng chu đáo khiến đám người âm thầm bội phục.
Bọn hắn nào biết điều Lục Châu thật sự lo lắng chính là chuyện về hồng cương.
Khảo hạch xong, đám người lục tục giải tán. Lục Châu cũng trở về Đông Các.
Bạn cần đăng nhập để bình luận