Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1440

Đến phía trên khu vực tam sơn, hắn dừng lại.
Trên người hắn mặc một bộ trường bào nho sinh màu xám, gương mặt gầy gầy, rõ ràng không già nhưng bên tóc mai lại có một lọn tóc trắng.
Hắn bình tĩnh quan sát khu vực bên dưới. Lát sau mới than nhẹ một tiếng:
“Rốt cuộc vẫn tới chậm.”
Hư ảnh loé lên, hắn liên tục na di khắp tam sơn, cuối cùng dừng lại cạnh một tảng đá lớn, nhẹ nhàng nâng tay.
Lòng bàn tay bắn ra quang mang xanh biếc bao vây cự thạch, cự thạch bị chấn bay ra ngoài, bên dưới là một băng điêu. Băng điêu nhanh chóng bị quang mang hoà tan thành nước, để lộ một người đang nằm yên không nhúc nhích, con ngươi phóng đại.
Nho sinh đánh ra một chưởng, quang mang xanh biếc rơi vào thân thể người này.
Một tiếng hít thật sâu vang lên, thân thể người này phát run lập cập.
“Diệp Vô Thanh.” Nho sinh gọi.
Trong mắt Diệp Vô Thanh tràn ngập sợ hãi, lắp bắp nói: “Chân… chân nhân…”
“Lục Ngô ở đâu?”
“Chạy… chạy rồi… Liệp đội U Linh… bốn mươi người… đều bị giết sạch…” Hắn vừa nói vừa nức nở, trong mắt lộ vẻ bi thương, “Diệp Thành… ta có lỗi với đệ… là lỗi của ta…”
Huynh đệ của hắn chẳng biết đã chết ở chỗ nào, chỉ sợ không thể tìm được toàn thây.
Nho sinh chính là chân nhân của Diệp gia, Diệp Chính.
Diệp Chính hỏi: “Chỉ dựa vào mỗi Lục Ngô?”
“Còn… còn có một người… Hắn thật đáng sợ… thật đáng sợ…” Diệp Vô Thanh run rẩy, ý thức hỗn loạn.
“Ai?”
“Không, không biết… không phải người thanh liên… không nhớ rõ, không nhớ rõ…” Diệp Vô Thanh nói năng lộn xộn.
Diệp Chính lại nhấc chưởng. Quang mang rơi vào thân thể Diệp Vô Thanh.
“Nhìn ta.” Trong giọng nói Diệp Chính mang theo ma lực khiến Diệp Vô Thanh không cách nào kháng cự.
Diệp Vô Thanh mờ mịt ngẩng đầu.
“Hít thở.”
Diệp Vô Thanh ngoan ngoãn hít thở thật sâu.
“Bình tĩnh lại.”
Biểu tình trên mặt Diệp Vô Thanh từ từ an tĩnh.
Diệp Chính khẽ gật đầu, hỏi lại lần nữa: “Hắn là ai?”
“Không… quen biết.” Diệp Vô Thanh trả lời như một cái máy.
“Hắn đang ở đâu?”
“Không biết.”
Diệp Chính lẳng lặng nhìn Diệp Vô Thanh, không hài lòng với mấy câu trả lời này.
Diệp Vô Thanh là người duy nhất sống sót trong trận chiến, tự mình chứng kiến mọi việc, nhưng hỏi cái gì cũng không biết. Diệp Vô Thanh vốn là nhân tài của Diệp gia, được phái tới bí ẩn chi địa để hành sự, trải qua không ít sinh tử tang thương, vậy mà bây giờ lại có bộ dáng thất hồn lạc phách này.
Ngoại trừ một chút thất vọng, Diệp Chính vẫn rất bình tĩnh.
Lát sau, Diệp Vô Thanh từ từ ổn định lại, bò ra khỏi hố, thành kính quỳ xuống đất:
“Hạt giống Thái Hư xuất hiện.” Hắn run rẩy nói.
Không có gì mang nhiều ma lực bằng bốn chữ hạt giống Thái Hư.
Trong mắt Diệp Chính rốt cuộc hiện ra một tia kinh ngạc: “Ở đâu?”
“Người này luôn đi cùng Lục Ngô. Một tháng trước ta tra ra được Lục Ngô xuất hiện ở gần Hồ Tâm đảo, bèn cùng Diệp Thành chạy đến. Khi nói chuyện với Lục Ngô, ta nhìn thấy người mang khí tức Thái Hư.”
“Thế là ta truyền lại tin tức này cho Diệp gia ngay lập tức. Sau đó để phòng ngừa Lục Ngô chạy thoát, ta liên hệ với liệp đội U Linh…”
Suy nghĩ của hắn đã khôi phục, bắt đầu kể lại tất cả những gì mình biết cho Diệp Chính nghe.
Nghe xong, Diệp Chính thở dài một tiếng:
“Hạt giống Thái Hư mỗi ba mươi ngàn năm lại xuất hiện một lần. Chỉ có cái lần cách đây ba trăm năm, toàn bộ hạt giống biến mất, đến nay vẫn không tra ra tung tích. Nhân tài trong thiên hạ nhiều như thế vẫn không một người nào tìm được, không ngờ bây giờ lại xuất hiện tại bí ẩn chi địa.”
Diệp Vô Thanh vội vàng dập đầu nói:
“Cầu chân nhân thứ tội, ta không cố ý giấu giếm không báo… cầu chân nhân thứ tội!”
Hắn ra sức dập đầu, hy vọng chân nhân có thể nể tình hắn nhiều năm làm việc cho Diệp gia mà khôi phục Mệnh Cách cho hắn.
Biểu tình trên mặt Diệp Chính vẫn rất bình tĩnh. Diệp Vô Thanh trong mắt hắn chính là một đứa nhỏ còn chưa lớn, làm sao giấu được chút tâm tư này?
“Người đánh bại Lục Ngô trên Hồ Tâm đảo là chân nhân?” Diệp Chính hỏi.
Diệp Vô Thanh lắc đầu: “Tuyệt đối không phải chân nhân. Tu vi của hắn rất quỷ dị, lực lượng cực kỳ không hợp lý. Cương khí của hắn có màu lam… đúng vậy, chính là màu xanh lam!”
“Lam?” Lông mày Diệp Chính khẽ nhíu lại.
“Nhưng ta có thể xác định hắn đến từ kim liên giới.” Diệp Vô Thanh vừa nói vừa dập đầu, liên tục cam đoan mình nói từng câu đều là thật.
Diệp Chính phất tay, vòng sáng đáp lên người Diệp Vô Thanh.
“Mệnh Cách của ngươi đã không còn, có thể bình an trở lại Diệp gia hay không thì phải xem tạo hoá của ngươi.”
Thân thể Diệp Vô Thanh run lên, không dám có bất kỳ dị nghị nào, chỉ biết cung kính dập đầu cho đến khi giọng nói kia biến mất.
Thưởng phạt phân minh chính là nguyên tắc làm việc của Diệp Chính.
Thân ảnh Diệp Chính xuất hiện trên bầu trời khu vực tam sơn.
Hắn cảm nhận được khí tức trong không trung và vết tích sau trận chiến.
“Lục Ngô có vẻ mạnh lên… Người trợ giúp Lục Ngô cũng không kém.”
Hắn phất tay, biến mất tại chỗ. Thân ảnh như u linh xé rách không gian bay đi, không tạo thành bất kỳ nguyên khí ba động nào.
Nửa ngày sau.
Diệp Chính đứng trên một toà sơn phong, ngẩng đầu nhìn mê vụ lăn lộn không ngừng. Trong tầng mây vang lên tiếng kinh lôi.
Diệp Chính ngẩng đầu, nhíu mày nói: “Cân bằng?”
Hắn nhìn thoáng qua đại địa, sau đó xoay người biến mất.
Cùng lúc đó, trong một toà cung điện bạch sắc.
Một nữ hầu đi tới ngoài cửa điện, khom người nói: “Chủ nhân, Thánh Điện truyền tới tin tức, sau khi Cán Cân Công Chính phát động thì đã khôi phục ngay lập tức.”
Trong điện bay ra hai đạo quang mang, một nhật một nguyệt, hoà lẫn trên không trung.
“Tiếp tục quan sát.”
“Vâng.”
Đang trên đường trở lại Nguyệt Quang lâm địa, Lục Châu đột nhiên hô một tiếng: “Ngừng lại.”
Đám người vội dừng theo. Hải Loa tò mò quan sát bốn phía: “Sư phụ, sao thế ạ?”
Lục Ngô cũng xoay người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Mê vụ đang từ từ lắng xuống.
Nó mở miệng nói: “Cân bằng.”
“Cân bằng?”
“Truyền thuyết… trong thời kỳ thượng cổ… có lẽ chỉ có người trong Thái Hư… mới có thể giải thích.” Lục Ngô cúi đầu, tỏ vẻ đừng có hỏi ta, ta cũng không biết.
Lục Châu nói: “Ngươi có biết Lam Hi Hoà không?”
Lục Ngô lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận