Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 886

Thu được tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương khiến Lục Châu cảm thấy cực kỳ có lời. Bây giờ muốn mua một tấm phải bỏ ra mười ngàn điểm, Hệ thống chẳng khác nào quỷ hút máu!
Lục Châu âm thầm bĩu môi: “Một cái Hệ thống nát thì cần nhiều điểm công đức như vậy làm gì chứ?”
Mắng xong, Lục Châu đặt sự chú ý vào tấm thẻ đạo cụ mới xuất hiện.
“Định Phong Ba?”
[Định Phong Ba: có tỷ lệ lĩnh ngộ ra một loại kiếm đạo mới.].
Thấy lời ghi chú này, Lục Châu không suy nghĩ nhiều, lập tức mặc niệm một tiếng: “Sử dụng.”
Thẻ đạo cụ Định Phong Ba vỡ vụn hoá thành từng điểm tinh quang bao bọc toàn thân Lục Châu. Đến khi tinh quang biến mất, Lục Châu thử hoạt động gân cốt.
Không có gì thay đổi… không có cảm giác kỳ lạ nào. ‘Có tỷ lệ lĩnh ngộ’? Như vậy chẳng lẽ… hắn thất bại rồi?
Còn may lần này rút được thẻ Miễn Dịch Sát Thương, nếu không Lục Châu sẽ tức chết.
Rút thưởng xong, Lục Châu trở về trạng thái lĩnh hội Thiên thư. Trong vòng năm ngày này hắn có thể nạp đầy lực lượng phi phàm.
Cùng lúc đó.
Trong một toà lầu các của Cửu Trọng Điện tại một thành trì ở Kiếm Nam Đạo.
Chúc Huyền chỉ tay về phía chín toà chủ điện bao quanh thành trì, khẽ nói: “Các hạ có hài lòng với nơi này?”
Đoạn thời gian này Vu Chính Hải được đối xử không tệ. Việc ăn uống sinh hoạt thường ngày đều có người lo liệu, ngoại trừ lúc ra ngoài tản bộ có người đi theo thì mọi việc còn lại đều tốt đẹp không có gì phải bàn.
Vu Chính Hải đi đến bên cạnh Chúc Huyền, chắp tay sau lưng nói: “Nếu ngươi có thành ý nói chuyện hợp tác thì nên mời các vị thủ toạ ra đây gặp ta một lần. Nếu không ta ăn uống chùa mãi như vậy cũng sẽ thấy băn khoăn.”
Từ ngày tới Cửu Trọng Điện, Vu Chính Hải chưa từng một lần được gặp ngũ đại thủ toạ trong truyền thuyết.
Chúc Huyền nở nụ cười đáp: “Cửu Trọng Điện có tiền, đủ cho các hạ tiêu xài. Ta đã mời các hạ đến đây đương nhiên là thành tâm thành ý nói chuyện hợp tác. Các vị thủ toạ có địa vị rất cao, không phải muốn gặp là gặp được. Đại thủ toạ Huyền Kỳ điện vừa mới xuất quan, ta đã báo cáo việc này lên trên, việc hợp tác đương nhiên có thể, nhưng phải có thành ý.”
Vu Chính Hải hỏi: “Thành ý?”
“Các vị dù sao cũng là người kim liên giới, nếu để Thiên Vũ Viện và triều đình biết thì Cửu Trọng Điện sẽ gặp nhiều phiền phức. Cho nên… Cửu Trọng Điện cần biết mọi tin tức về các hạ và các tông môn ở kim liên giới.” Chúc Huyền nói.
Đây là muốn Vu Chính Hải bại lộ mọi thông tin. Vu Chính Hải không hề thấy bất ngờ, người quanh năm chấp chưởng U Minh Giáo như hắn sao có thể không nghĩ tới chuyện này.
“Nếu ta không đồng ý thì sao?”
“Các hạ nhất định sẽ nói thôi… Sắc trời không còn sớm, các hạ nghỉ ngơi đi. Một tháng sau ta sẽ lại tới thăm.” Chúc Huyền xoay người rời đi.
Một tháng…
Vu Chính Hải không rời đi mà tiếp tục đứng trên ban công, chắp tay sau lưng quan sát bố cục của Cửu Trọng Điện.
Thời gian năm ngày trôi qua thật nhanh.
Khi Lục Châu mở mắt ra, lực lượng phi phàm đã được bổ sung đầy đủ.
Nhìn bàn tay mình có vẻ già nua hơn, Lục Châu lập tức bóp nát một tấm Thẻ Nghịch Chuyển. Sinh cơ từ trong những cánh rừng quanh Thiên Liễu Quan cấp tốc hội tụ về như một cơn lốc xoáy giữa biển khơi.
Loại năng lượng đặc thù này đã khiến toàn Thiên Liễu Quan chú ý. Hạ Trường Thu ngồi trong Trung Chính điện cũng nhanh chân bước ra ngoài nhìn xem. Vừa ngẩng đầu lên hắn đã thấy trên không trung biệt uyển nơi Lục Châu cư ngụ xuất hiện năng lượng sinh cơ hội tụ.
Điền Bất Kỵ vừa chạy đến cũng kinh ngạc không thôi. “Quán chủ, đây là…?”
Hạ Trường Thu cau mày lắc đầu: “Sao lão tiền bối có thể điều động năng lượng sinh cơ lớn đến mức này?”
Điền Bất Kỵ nói: “Ta cũng chưa từng thấy cảnh này, chẳng lẽ đây là năng lực đặc biệt của tu hành giả kim liên giới?”
Khi hai người đang nghị luận thì chợt thấy Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đang nắm tay dạo bước trên quảng trường. Không ngại mất thân phận, Hạ Trường Thu vội vàng chạy tới, cười híp mắt hỏi: “Xin hỏi tôn sư đang làm gì vậy?”
Tiểu Diên Nhi quay đầu nhìn về phía phòng sư phụ rồi đáp với vẻ nhàm chán: “Có gì mà ngạc nhiên, sư phụ ta thường xuyên làm như thế lắm.”
Hạ Trường Thu hoàn toàn nghẹn lời.
Cùng lúc đó.
Lục Châu xem giao diện Hệ thống.
Tuổi thọ còn lại: 219.470 ngày.
“Nghịch chuyển được sáu trăm ngày…”
Lục Châu có thể cảm giác được nguyên khí và sinh cơ tại hồng liên giới nồng đậm hơn kim liên giới một chút, ngoài ra nơi này còn có một loại cảm giác áp bách vô hình.
Có lẽ do người của hồng liên giới đều yêu thích màu đỏ nên ai nấy đều tu luyện pháp thân hồng liên, đi đến đâu cũng thấy đoá liên hoa màu đỏ, trang sức đỏ, trang trí nhà cửa đỏ… Nhìn lâu sẽ cảm thấy hoa mắt và bị áp bách.
Nhưng bù lại… tăng lên sáu trăm ngày thọ mệnh cũng không tệ!
Lục Châu đẩy cửa bước ra ngoài. Bên ngoài biệt uyển, các trưởng lão Thiên Liễu Quan đã chờ sẵn từ lâu.
“Lão tiền bối, Quán chủ đã chuẩn bị phi liễn chờ ngài.”
“Tốt.” Lục Châu chắp tay đi xuống bậc thang, bước tới Trung Chính điện.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng chạy tới. “Sư phụ.”
“Lão tiền bối.” Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ đồng thời khom người hành lễ.
Các đệ tử Thiên Liễu Quan cũng có mặt đông đủ, đứng hai bên trái phải. Kỷ Phong Hành và Vu Vu đứng ở hàng đầu tiên.
Lục Châu nhìn chiếc phi liễn nằm giữa quảng trường, trông có vẻ đơn sơ và hơi nhỏ, nhưng có còn hơn không. Toạ kỵ không biết bao giờ mới đến nơi, nói không chừng chúng nó còn lạc đường nữa.
“Sư phụ, có thể đi chưa ạ? Đồ nhi nôn nóng lắm rồi.” Tiểu Diên Nhi và Hải Loa dẫn đầu nhảy lên phi liễn.
“Lão tiền bối, hôm nay ta sẽ tự mình cầm lái.” Hạ Trường Thu cung kính bước lên một bước nói.
Lục Châu nhìn mọi người rồi vừa bước lên phi liễn vừa nói: “Hai người các ngươi dẫn đường là đủ, những người khác có đi cũng vô dụng.”
Các trưởng lão lộ vẻ xấu hổ. Lời này thật khiến người khác đau lòng mà.
“Vâng.” Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ lập tức nhảy lên phi liễn.
Ngu Thượng Nhung cũng nhẹ nhàng nhảy lên, đứng ở phía sau phi liễn.
Tiểu Diên Nhi nói: “Đại sư huynh không có đây, nếu không cũng không tới lượt ông cầm lái đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận