Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2159: Quang minh trở lại

Trời vẫn tiếp tục sập, một vũ nhân trẻ tuổi khóc lên: “Vũ Hoàng bệ hạ… ta đã cố hết sức. Thật xin lỗi...”
Hắn vừa nói xong, thân thể đã oanh một tiếng, tan biến giữa thiên địa.
“Vũ Hoàng bệ hạ…”
Có người còn chưa kịp nói ra một câu di ngôn nào, thân thể đã chia năm xẻ bảy.
Trên vai bọn hắn gánh lấy thương thiên, bọn hắn đã tận lực rồi… trên gương mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng, nhưng trong mắt lại có phần được giải thoát.
Nên kết thúc rồi.
Đúng lúc này, Lục Châu ngẩng đầu nhìn thương thiên, nhún người nhảy lên, gọi ra lam pháp thân.
Ông !
Lam pháp thân giang hai tay nâng bầu trời lên. Thương thiên rốt cuộc cũng dừng lại.
Vũ Hoàng quay đầu nhìn về phía Lục Châu, trong mắt hiện lên vẻ khó có thể tin nổi.
Lục Châu thở dài một tiếng, nhìn Vũ Hoàng cả người đều là vết thương. “Ngươi làm vậy có đáng giá không?”
Đan điền khí hải của Vũ Hoàng đã bị thiêu đốt đến phần cuối. “Ta không quan tâm đáng hay không đáng, chỉ có nguyện ý hay không mà thôi.”
“Vì sao không chịu rời khỏi Đại Uyên Hiến?”
“Nơi này là căn cơ của Vũ tộc…”
Vũ Hoàng nhìn xuống vực sâu bên dưới Thiên Khải Chi Trụ.
Lục Châu hiểu ý hắn, Vũ Hoàng nói chính là lực lượng dưới vực sâu.
Đây là vận mệnh rồi. Từ xưa đến nay đã có biết bao nhiêu tộc đàn tiêu vong, phủ bụi trong lịch sử trường hà. Văn minh nhân loại rồi sẽ có một ngày cũng tiêu tán tại thiên địa mà thôi.
Ầm!
Thương thiên lại bắt đầu rơi xuống. Lục Châu phất tay áo gọi ra kim pháp thân. Hai toà pháp thân sừng sững giữa trời cùng nâng tay đỡ lấy thương thiên.
Nhìn thấy song pháp thân, trong mắt Vũ Hoàng hiện lên tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. “Ma Thần vẫn là Ma Thần… nhưng Vũ tộc đã không còn là Vũ tộc.”
Hắn thở dài, đan điền khí hải bắt đầu khô quắt lại. Ngay cả song pháp thân chín quang luân cũng chỉ có thể khiến thương thiên ngừng rơi, không cách nào nâng được bầu trời. Huống hồ gì là Vũ tộc?
Vũ Hoàng từ từ bình tĩnh lại. Hắn nhẹ giọng nói: “Trước phút lâm chung, ta lại cầu xin ngài một việc.”
“Nói đi.”
“Xin ngài hãy viết lịch sử Vũ tộc vào trong sách sử Thái Hư.” Vũ Hoàng trịnh trọng nói.
Lục Châu nhìn Vũ Hoàng, nghiêm túc đáp: “Được.”
“Tạ ơn.”
Nói xong câu này, thân thể Vũ Hoàng bắt đầu hư hoá. Hắn nhìn thoáng qua Đại Uyên Hiến lần nữa rồi nhìn Lục Châu, trong mắt dường như có ý cười, có buông tay…
Lục Châu thu hồi song pháp thân.
Trời sập xuống, rơi vào Đại Uyên Hiến trong bí ẩn chi địa.
Lục Châu dùng lực lượng Thiên Đạo bao quanh Trấn Thiên Xử, phá thiên bay ra.
Phốc!
Trấn Thiên Xử tựa như một thanh lợi kiếm sắc bén xuyên thủng thương thiên, trong chớp mắt đã bay ra xa vạn dặm.
Ầm!
Lục Châu quay đầu nhìn lại mảnh phế tích rồi nhìn về phía chân trời. Ánh chiều tà toả quang mang nồng đậm, chiếu rọi khắp “tân đại địa”.
Vô số sinh linh đã vẫn lạc, mà bí ẩn chi địa Đại Uyên Hiến lại có được tân sinh, lại lần nữa thấy quang minh!
Bầu trời xanh thẳm, thái dương vạn trượng chói mắt.
Thế nhưng…
Bên dưới quang minh lại chẳng còn một sinh linh nào.
Tam Thủ Tộc bị hủy diệt.
Vũ tộc bị hủy diệt.
Quán Hung tộc bị hủy diệt.
Vạn thú, núi non, trường hà, cổ thụ… đều bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Trên không trung.
Lục Châu nhìn bầu trời xanh thẳm, suy nghĩ đến xuất thần.
Có đôi lúc hắn sẽ cảm thấy tự mình hoài nghi. Đây là kết quả hắn muốn sao? Hắn có thể lạnh lùng nhìn chúng sinh chết đi, cũng có thể bình tĩnh nhìn vô số nền văn minh vẫn lạc.
Nay sự việc xảy ra trước mắt, Lục Châu lại chỉ có thể nhẹ giọng tự hỏi: “Đáng giá không?”
Đứng từ xa quan sát Đại Uyên Hiến, Tư Vô Nhai, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa ngẩng đầu nhìn vầng thái dương rực rỡ, cảm giác rung động đến tận tâm hồn.
Một lúc lâu sau, Tư Vô Nhai mới lấy lại tinh thần nói:
“Đại Uyên Hiến sụp đổ nhanh quá…”
“Thất sư huynh, bọn hắn… đều chết rồi sao?” Tiểu Diên Nhi nhẹ giọng hỏi. Dù đã bao nhiêu năm trôi qua, nàng vẫn không quen nhìn tận mắt sinh tử của người khác.
“Chết cả rồi.” Tư Vô Nhai thành thật đáp.
Hải Loa thở dài: “Vì sao lại không chịu rời đi?”
“Rất nhiều chuyện đều có ngoại lệ, chuyện này cũng vậy. Tộc đàn của bọn hắn sinh tồn trong bí ẩn chi địa đã mấy trăm ngàn năm, sao có thể nói đi là đi. Vũ tộc vốn xuất hiện từ thời thượng cổ, có thể truyền thừa tới bây giờ đều là nhờ lực lượng dưới vực sâu ở Đại Uyên Hiến. Rời đi cũng sẽ chết thôi…”
“Nhưng lưu lại chính là chết mà.”
“Dù có một chút hy vọng sống, cũng phải dốc toàn lực…” Tư Vô Nhai cảm khái nói, “Không có phồn hoa nào không trả giá bằng bạch cốt, không có thịnh thế nào không xây nên từ huyết lệ. Vũ Hoàng người này… thật đáng kính nể.”
Hải Loa và Tiểu Diên Nhi gật đầu.
Bầu trời thỉnh thoảng lại truyền tới âm thanh nứt toác, báo hiệu Thái Hư lúc nào cũng có thể sập xuống.
Tư Vô Nhai nhanh chóng lấy phù chỉ ra thiêu đốt, thông báo cho các đồng môn rời khỏi Thái Hư.
Khi liên hệ đến Minh Thế Nhân, hình ảnh xuất hiện là một mảnh hỗn độn, có tiếng người lười biếng truyền tới: “Ai đó? Cả ngày cứ rung rung miết, làm phiền giấc ngủ của ta.”
Tư Vô Nhai cạn lời.
Tiểu Diên Nhi nhắc nhở: “Tứ sư huynh, trời sập tới nơi rồi mà huynh còn ở đó ngủ, không sợ chết sao?!”
“Cái gì? Trời sập rồi?!”
Trong hình ảnh, Minh Thế Nhân vội vàng đứng lên nhìn quanh.
Ba người cạn lời.
Tư Vô Nhai nói: “Thời gian có hạn, những người khác đã rút khỏi Thái Hư, chỉ còn mình huynh chưa lĩnh ngộ đại đạo. Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ nhanh hơn ta dự tính, huynh phải nhanh chân đến Cường Ngữ đi!”
Minh Thế Nhân hiểu được tầm quan trọng của vấn đề bèn nói: “Được rồi, ta xuất phát ngay.”
Nói xong hình ảnh đứt đoạn.
Tư Vô Nhai đứng lên nói: “Chúng ta cũng phải đi thôi, nơi này rất không an toàn.”
Ba người bay lên không trung, vọt về phía thông đạo gần nhất. Bay được nửa đường, Tư Vô Nhai bỗng cau mày nói:
“Hai vị sư muội, có cảm thấy nguyên khí nơi này đã thay đổi rồi không?”
Hải Loa gật đầu:
“Cảm giác được, nguyên khí mỏng manh hơn trước rồi, đại đạo quy tắc đã phai nhạt.”
“Thiên địa sinh ra hạt giống Thái Hư, nay thiên băng địa liệt… chỉ sợ thông đạo cũng mất đi tác dụng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận