Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 885

Kỷ Phong Hành liên tục nhớ lại những lời thổi phồng của Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải, thì thào tự nhủ: “Thật sự là… vô địch sao?”
Trong Trung Chính điện, tiếng thì thào của Kỷ Phong Hành nghe rất rõ ràng.
Trong lòng Hạ Trường Thu phức tạp không nói nên lời, hắn quay đầu nhìn Kỷ Phong Hành, gọi khẽ: “Phong Hành.”
“Quán chủ?” Kỷ Phong Hành giật mình tỉnh táo lại.
“Vừa rồi ngươi nói cái gì?”
“Đệ tử nói, lão tiền bối có khả năng là vô địch.” Kỷ Phong Hành thành thật đáp lời.
Hạ Trường Thu cả giận nói: “Không được nói hươu nói vượn, thế gian này cường giả như mây, làm gì có ai thật sự vô địch? Ngươi chỉ là người trẻ tuổi, kiến thức ít, ngươi phải nhớ rõ một điều: núi cao còn có núi cao hơn.”
“Đệ tử ghi nhớ.” Kỷ Phong Hành ngoan ngoãn đáp.
Hắn xuất thân từ một thôn nhỏ nghèo khó, được vào sư môn cũng là nhờ Vu Vu, mơ ước của hắn là được làm một cao thủ kiếm đạo người người tôn kính. Một kẻ không cha không mẹ như hắn được vào Thiên Liễu Quan đã là phúc phận tám đời, nay được Quán chủ Hạ Trường Thu giáo huấn, hắn cam nguyện nghe mắng.
Hạ Trường Thu lại nói: “Quan hệ giữa ngươi và các đồ đệ của lão tiên sinh kia như thế nào?”
“Cũng… xem như là bằng hữu.” Kỷ Phong Hành nói xong lời này lập tức đỏ mặt. Người ta ở tít trên cao, còn hắn chỉ là một ngọn cỏ dại, nói như vậy chẳng khác nào đang dát vàng lên mặt mình.
“Lui xuống đi, sau này tu luyện cho tốt, có gì không hiểu thì có thể đến hỏi ta.” Hạ Trường Thu nói.
“Vâng!”
Sau khi Kỷ Phong Hành rời đi, lát sau Điền Bất Kỵ an bài xong phòng nghỉ bèn trở về Trung Chính Điện.
Nhìn thấy Hạ Trường Thu đang không ngừng đi tới đi lui, trên mặt tràn đầy vẻ u sầu, Điền Bất Kỵ tiến lên nói: “Quán chủ không muốn đi Cửu Trọng Điện?”
Hạ Trường Thu ngồi xuống, mệt mỏi nói: “Ta có thể không đi sao?”
“Theo ý của ta, ngài nên đi.” Điền Bất Kỵ nhìn ra ngoài đại diện rồi nói tiếp, “Lão tiền bối nhất định là cửu diệp, mà còn là loại cửu diệp rất mạnh nữa.”
Hạ Trường Thu ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Điền Bất Kỵ.
“Quán chủ, Cửu Trọng Điện đương nhiên cao không với tới, nhưng lão tiền bối cũng không phải là người có thể động đến. Chúc Huyền đã mời Vu Chính Hải đến Cửu Trọng Điện chứng tỏ ngay cả Cửu Trọng Điện cũng không muốn có thêm địch nhân. Hơn nữa lần cuối cùng Tư Không Bắc Thần xuất thủ đã là hơn ngàn năm trước, nói một câu đại bất kính, có khi Tư Không Bắc Thần đã cưỡi hạc về tây từ lâu rồi. Cho dù còn sống thì hắn cũng không chống đỡ được mấy năm nữa. Nếu là người thông minh, hẳn bọn hắn sẽ không gây thù chuốc oán, mà là… lôi kéo.”
Hai mắt Hạ Trường Thu toả sáng: “Một câu của Điền trưởng lão đã bừng tỉnh người trong mộng. Năm ngày sau Thiên Liễu Quan chúng ta phải xuất quân long trọng một chút, tốt nhất là khiến cho Phi Tinh Trai chú ý… Ngươi phái người đi chuẩn bị phi liễn đi.”
“Vâng.”
Trong gian phòng.
Lục Châu chuẩn bị tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư, sau khi giao thủ với Pháp Hoa hắn đã tiêu hao một phần lực lượng phi phàm, cần chút thời gian để khôi phục.
Có lẽ do tu vi đề cao nên hiệu quả của lực lượng phi phàm không còn nhiều như trước… cũng có thể do đối thủ của hắn bây giờ đều mạnh hơn trước rất nhiều.
Nhớ lại sự việc kích hoạt lực lượng khôi giáp trước đây, lực lượng phi phàm có thể xem như tương đương với cửu diệp. Nay đối thủ của Lục Châu đã toàn là cửu diệp, liệu lực lượng phi phàm có nâng cấp lên không?
Lục Châu thử sử dụng thính lực thần thông. Sau khi tu vi đề thăng, phạm vi bao trùm của lực lượng phi phàm trở nên rất lớn. Bên tai Lục Châu truyền tới đủ loại âm thanh.
“Lão đầu mới đến sáng nay đúng là biết ra vẻ, nhưng trông cũng có vẻ lợi hại thật, Quán chủ còn phải kính sợ hắn ba phần.”
“Nói nhảm, đồ đệ người ta là cao thủ kiếm đạo nhất đẳng có năng lực phân cao thấp với Chúc Huyền, sư phụ hắn sao có thể yếu được.”
Lục Châu sử dụng nhiều lực lượng phi phàm hơn, phạm vi bao trùm ra tứ phía.
“Mắt nhìn người của lão tiên sinh kia không tốt gì hết, không ngờ lại muốn thu đồ ngu ngốc Kỷ Phong Hành vào sư môn, thiên phú của tên đó kém đến không ra gì. Lần đầu tiên ta thấy Vu Vu cô nương bị người ta ghét bỏ như vậy.”
“Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, không thấy bên cạnh lão tiên sinh đã có hai nha đầu rồi sao? Hai nha đầu có thể theo đến hồng liên giới chứng tỏ rất không đơn giản. Tuy Vu Vu có thiên phú tốt nhưng e là không so sánh được với người ta.”
“Ngươi nói cũng đúng.”
Lam quang bao phủ hai tai Lục Châu. Lực lượng phi phàm còn sót lại bị sử dụng hết.
Ông !
Thính lực thần thông chỉ trong chốc lát đã bao trùm toàn bộ Thiên Liễu Quan và kéo dài thêm mấy chục dặm. Không biết tại một ngóc ngách nào đó cách Thiên Liễu Sơn mười dặm đột nhiên truyền đến một câu:
“Nhất định không được để lộ, trở về báo tin.”
Thần thông dừng lại. Lục Châu mở mắt, chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ quan sát dãy núi ở hậu sơn. Nơi đó không có bất kỳ một bóng người nào.
“Có người đang giám thị Thiên Liễu Quan?”
So sánh với Cửu Trọng Điện, Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai, Thiên Liễu Quan cực kỳ nhỏ yếu, ai lại quan tâm đến tông môn bé như thế này?
“Nhằm vào lão phu?”
Át chủ bài của Lục Châu không ít, hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng có thể giúp hắn đủ tự tin đối mặt với hai đại cao thủ thập diệp mà không mảy may sợ hãi. Nhưng… ngũ đại thủ toạ Cửu Trọng Điện cũng không yếu, đều là lão gia hoả thủ đoạn nhiều. Nếu đã quyết định tới thì phải dự trù được mọi tình huống xấu nhất.
Mà xấu nhất chính là, tất cả các cao thủ đều vây công mình.
Đây chính là kết quả xấu nhất bị Lục Châu bại lộ thân phận “dị tộc kim liên”.
Lục Châu mở bảng Hệ thống ra xem.
Điểm công đức: 16.540 điểm.
Hay là mua thêm một tấm? Mà thôi, kiềm chế một chút, bây giờ tích luỹ điểm công đức rất khó, người nơi này nhìn thấy pháp thân kim liên sẽ không lễ bái.
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, điểm may mắn cộng 1, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi.].
Hay lắm! Điểm may mắn đã lên đến 101 điểm, lão phu sắp phá kỷ lục lần trước rồi.
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 102 điểm may mắn, thu hoạch được thẻ 1 Miễn Dịch Sát Thương, 1 Thẻ Nghịch Chuyển, Định Phong Ba.].
Bạn cần đăng nhập để bình luận