Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1451

Lục Châu thản nhiên đi như đang giẫm trên đất bằng, chẳng có chút khó chịu nào.
“Để ta thử lại lần nữa xem.” Trung niên nam tử thấy vậy bèn tung người vọt vào trận pháp.
Vừa bay được mấy mét, một luồng cương khí mãnh liệt bốc lên đánh thẳng về phía hắn.
Ầm!
Trung niên nam tử trở tay không kịp, bị cương khí đánh trúng, kêu lên một tiếng đau đớn rồi bay ngược ra sau. Tinh Bàn xuất hiện ngăn trở một phần cương khí, giúp hắn lui ra khỏi cửa khẩu Thanh Phong Cốc.
“Cửu Khúc Toàn Trận lại có thể ngưng khí thành cương!”
Đám người lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi. Điều này có nghĩa là, trận pháp có lực sát thương.
Lục Thiên Sơn nhướng mày, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
“Vì sao tiền bối kia không có việc gì?” Có người chỉ tay về phía Lục Châu vẫn đang thản nhiên đi tiếp.
Cương khí trên bầu trời bay tới bay lui như đao cương kiếm cương, nhưng lại không cản được bước chân Lục Châu.
“Đúng nha, sao lại như thế?”
Lục Thiên Sơn nhún vai đáp: “Tiền bối không có việc gì là rất bình thường.”
Mấy tu hành giả trẻ tuổi không thể hiểu nổi: “Nhưng không bị ảnh hưởng chút nào cũng thật là lạ đó.”
Trung niên nam tử kia không hiểu ra làm sao, quyết định thử lại lần nữa. Hắn gọi ra pháp thân cao ba mươi lăm trượng, tương đương với hai Mệnh Cách, vọt vào trong đại trận.
Dùng tốc độ nhanh như thiểm điện, trung niên nam tử vượt qua một phần ba quãng đường.
“Lợi hại, quả nhiên đạo tu hành chỉ có nhanh là không phá được!”
Rất nhanh, trung niên nam tử đã vượt qua Lục Châu. Hắn quay đầu cười nói: “Độ khó tuy gia tăng nhưng không phải là không thể đi tới điểm cuối.”
Lục Châu gật đầu nhìn hắn: “Đúng vậy.”
“Đa tạ tiền bối khích lệ, chúng ta cùng đi đi.” Trung niên nam tử sinh lòng hiếu thắng, đi về phía cột đá.
Lục Châu không ngăn cản, thản nhiên nói: “Người trẻ tuổi có lòng hiếu thắng là việc tốt.”
Trung niên nam tử có hơi khó chịu, đây là lần đầu tiên hắn bị một người trẻ hơn mình gọi là người trẻ tuổi. Nhưng thấy đối phương đi trong trận như đang dạo chơi hoa viên, hắn không cách nào mở miệng phản bác.
Trung niên nam tử rất nhanh đã bỏ xa Lục Châu một đoạn.
“Vị tiền bối kia hình như mạnh hơn…”
“Ừm, đã kéo dài khoảng cách rồi.”
Lục Thiên Sơn đưa tay lên miệng ra hiệu cho bọn hắn im lặng: “Người trẻ tuổi nên học hỏi nhiều hơn, nhìn nhiều hơn nói.”
Đại ý chính là, các ngươi nói nhảm nhiều quá. Đám tu hành giả trẻ tuổi vội im bặt, chỉ dám mở to mắt nhìn Lục Châu và trung niên nam tử.
Trung niên nam tử đi được nửa đường, quay đầu hỏi: “Cần hỗ trợ không?”
Lục Châu vẫn thản nhiên đi từng bước, không nhanh không chậm. Đương nhiên không thể nào nhanh bằng đối phương phi hành.
“Không cần.” Lục Châu đáp.
Lục Châu vốn chẳng hề có ý so cao thấp với người này, lực chú ý của hắn đang đặt vào trận pháp quỷ dị của Lục chân nhân.
Trung niên nam tử mỉm cười nói: “Được, vậy ngươi cố gắng lên, ta chờ ngươi ở điểm cuối.”
Rất nhanh trung niên nam tử đã đi được hai phần ba đoạn đường. Cương khí bốn phía đều bị pháp thân kháng trụ, không gây ra thương tổn nào với hắn.
Oanh !
Đúng lúc này cột đá lại chấn động, khí lãng càng lúc càng mạnh. Trung niên nam tử huy động Tinh Bàn nở rộng ra ngăn ở trước mặt.
Nhưng tốc độ xoay tròn của cột đá bạo tăng, cương khí phô thiên cái địa đánh về phía hai người.
Ầm!
Trung niên nam tử không khống chế nổi, lăng không bay ngược ra sau.
Lục Châu ngẩng đầu, khẽ điều động nguyên khí, hai chân đạp đất, cương khí đánh tới đều bị hoá giải.
“Thu hồi pháp thân.”
Trung niên nam tử nghe vậy bèn ồ một tiếng, vội vàng thu hồi pháp thân, không ngừng lùi lại.
“Giảm độ cao.”
Lúc này trung niên nam tử rất hoảng, nghe được lời hướng dẫn của Lục Châu lập tức làm theo, hạ thấp người xuống.
Thân ảnh hắn bay lùi mãi ra sau, sắp đụng vào Lục Châu. Lục Châu khẽ phất tay, chưởng ấn như một bức tường vững chãi ngăn chặn trung niên nam tử.
“Đây…”
Đám người lặng lẽ nuốt nước bọt. Đây mới thật sự là cao thủ nha!
Trung niên nam tử lòng còn sợ hãi, lắp bắp nói: “Đa tạ… tiền bối.”
Lục Châu nhàn nhạt đáp: “Người trẻ tuổi gặp chút đả kích, chưa hẳn là không tốt.”
Trung niên nam tử lộ vẻ hổ thẹn.
Lục Châu thu tay lại, đặt hắn xuống rồi nói: “Phi hành càng cao, bị đánh bay càng xa.”
Trung niên nam tử chú ý thấy trên người Lục Châu có một tầng cương khí hộ thể hình bán nguyệt nằm sát mặt đất. Cương khí đánh tới đều thuận thế trượt đi xa, hoàn toàn không tạo ra chút ảnh hưởng nào đến Lục Châu.
Trong lòng nam tử khẽ động, khom người nói: “Thụ giáo!”
Lục Châu chắp tay sau lưng tiếp tục đi tới. Trung niên nam tử theo sát phía sau.
Đúng lúc này, cột đá lại lần nữa bộc phát ra cuồng phong sóng lớn, mãnh liệt hơn trước đó gấp trăm lần.
Toàn bộ tu hành giả đứng trên cửa khẩu Thanh Phong Cốc đều bị đánh bay, trung niên nam tử dù làm theo lời Lục Châu cũng không cách nào khống chế được thân thể, bị thổi bay đi.
Sắc mặt hắn đại biến, vừa bay lên mấy mét.
Oanh!
Tiếng nổ mạnh vang lên, cương phong và khí lãng đình chỉ, vòng xoáy cửu khúc chỉ trong giây lát đã biến mất.
Đám người hoàn hồn nhìn lại…
Chỉ thấy Lục Châu một tay đập vào cột đá, một tay chắp sau lưng, ngửa mặt lên trời quan sát cây trụ, trong lòng bàn tay toả ra quang mang nhàn nhạt.
“Cũng chỉ có thế.” Lục Châu cảm thấy độ khó quá thấp.
Lúc này, đường vân trên trụ lớn bay ra, không ngừng thêu dệt giữa không trung, cuối cùng biến thành một bức chân dung.
Lục Thiên Sơn là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng quỳ rạp xuống đất nói: “Lão tổ tông hiển linh, Lục Thiên Sơn bái kiến Lục chân nhân!”
Đám tu hành giả trẻ tuổi mộng bức vô cùng, thấy đại lão Thiên Giới Bà Sa quỳ xuống, bọn hắn lập tức làm theo.
“Bái kiến Lục chân nhân.”
Trung niên nam tử ngồi bệt dưới đất nhìn bức chân dung giống hệt Lục Châu, lắp bắp nói:
“Không phải chứ… Chân nhân phục sinh rồi?!”
Trung niên nam tử và đám tu hành giả trẻ tuổi không biết tướng mạo Lục Thiên Thông, nhưng người đều có tâm lý chung, thường làm theo quán tính của số đông, huống chi người dẫn dắt lại là đại lão Thiên Giới Bà Sa.
Nhưng người chết sao có thể phục sinh? Càng không có ai có thể vĩnh sinh bất tử…
Bạn cần đăng nhập để bình luận