Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1487

Ầm!
Cả năm huynh đệ đều bay ngược ra sau, không dám đánh trả.
Vu Chính Hải nói: “Đại tài? Buồn cười tới cực điểm. Chỉ một chưởng của ta cũng không đỡ nổi, còn dám mơ tưởng xưng mình là đại tài?”
Hắn lại đánh ra một chưởng ấn. Năm người vội vàng thi triển vu thuật, ném ra năm vòng sáng tử sắc để kháng trụ chưởng ấn.
Khi năm vòng tròn tử sắc chạm vào người Vu Chính Hải, uy lực đột nhiên tiêu tán hơn phân nửa, phần còn lại đều bị cương khí hộ thể của Vu Chính Hải đánh tan.
Chưởng ấn vọt tới đập vào năm người. Oanh!
Năm huynh đệ Tôn Mộc lăng không lui lại, khí huyết cuồn cuộn, hai tay run lên!
Vu Chính Hải nói: “Quá yếu.”
Năm người ngỡ ngàng. Đại tiên sinh Ma Thiên Các sao lại mạnh như vậy?
“Ta cũng thử xem.”
Một đạo tàn ảnh từ hậu phương bay tới, lấp loé xuất hiện trước mặt năm người, trường kiếm huy động.
Vù vù vù… Kiếm cương bắn ra đầy trời.
Năm người giật mình lui lại, song chưởng hợp nhất tạo thành một vòng tròn màu tím phủ đầy đại địa, tử khí bốc lên.
Ngu Thượng Nhung không hề cố kỵ tiến vào bên trong vòng tròn.
Chiêm Kim lập tức nói: “Bày trận!”
Năm người cấp tốc dệt thành trận pháp vu thuật, tử sắc quang mang lập loè.
Kiếm quang chợt hiện, Ngu Thượng Nhung dùng tốc độ cực hạn xuyên qua giữa năm người. Kim hoàn theo sát phía sau.
Một giây sau, Ngu Thượng Nhung trở về chỗ cũ, trường kiếm tra vào vỏ.
Năm huynh đệ Tôn Mộc chẳng hiểu ra sao.
Rắc.
Vòng tròn vu thuật dưới chân đột nhiên vỡ vụn, từng đạo kim sắc lợi nhận bay trở về sau lưng Ngu Thượng Nhung.
Lúc này năm người mới nhận ra quần áo trên thân đã bị lợi nhận phá nát.
Trong ấn tượng của bọn hắn, Ngu Thượng Nhung chỉ là một kiếm khách Nguyên Thần cảnh, chẳng phải cao thủ gì. Quan niệm cố hữu của bọn hắn luôn cho rằng, Bách Kiếp Động Minh có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là Bách Kiếp Động Minh, không có khả năng thắng được Thiên Giới Bà Sa.
Nhưng sự thật lại tát cho bọn hắn một bạt tai.
Ngu Thượng Nhung không chỉ nhẹ nhõm đánh bại bọn hắn, còn đánh bại tự tôn và thể diện của cả năm người.
Vu thuật chẳng có chút tác dụng gì.
Vừa rồi lực lượng cường đại khi hai người chiến đấu với Chu Yểm không phải là ảo giác!
Gâu gâu gâu… Cùng Kỳ bỗng sủa vang.
Minh Thế Nhân nhàm chán vỗ đầu Cùng Kỳ nói: “Không thú vị. Chấp bọn hắn bày đại trận vu thuật sẵn cũng không phải là đối thủ của ta. Ta không thích bắt nạt gà con.”
Lời này hắn nói rất thật lòng, về phần người khác có tin hay không thì Minh Thế Nhân không quan tâm.
Gâu gâu gâu… Cùng Kỳ vẫy đuôi tán đồng.
Sắc mặt năm huynh đệ Tôn Mộc vô cùng phức tạp. Lúc này, Nhan Chân Lạc và Lục Ly cũng bước ra, chắp tay nói: “Xin thỉnh giáo.”
Hai người rất thẳng thắn, trực tiếp gọi ra Tinh Bàn!
Tinh Bàn sáu Mệnh Cách của Nhan Chân Lạc nở rộ giữa không trung, Tinh Bàn của Lục Ly tuy chưa hoàn toàn khôi phục nhưng cũng hiện ra năm Mệnh Cách rất rõ ràng.
“Đây…”
Con ngươi năm người co rụt lại.
Người cũng lúng túng không kém là bốn huynh đệ Khổng Văn.
Con mẹ nó, thật là càng lúc càng xấu hổ. Hoá ra người ta nói chẳng sai, tác dụng của mình chỉ là giúp đỡ truy tung mà thôi, những việc khác không cần động tay.
Năm huynh đệ Tôn Mộc cảm giác gương mặt nóng rát tựa như bị người ta tát tai không ngừng. Vốn tưởng rằng ngoài Các chủ ra, năm người bọn hắn là mạnh nhất. Hoá ra hoàn toàn không phải như thế.
Ma Thiên Các sao lại mạnh như vậy? Mạnh đến không có đạo lý.
Bọn hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía hai nha đầu cưỡi trên lưng Bạch Trạch.
Tiểu Diên Nhi lập tức lấy Phạm Thiên Lăng ra, chống nạnh nói: “Sư huynh, bọn hắn nhìn ta kìa! Ta muốn đập bọn hắn một trận!”
Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Ách… sư muội bớt giận, chỉ nhìn một cái thôi mà.”
“Ta cảm giác bọn hắn không phục.”
“Phục, phục, phục mà.” Tôn Mộc lập tức nói.
“Chúng ta cũng phục.”
Đến sư huynh cường đại còn phải lấy lòng nàng, xem ra chính là tiểu tổ tông. Bọn hắn mà dám gây hấn chính là tự tìm đường chết.
Năm người lại lăng không quỳ xuống.
“Các chủ, xin ngài tha thứ… năm huynh đệ chúng ta nguyện ý trở về Ma Thiên Các, sau này thề sống chết tuân thủ quy củ Ma Thiên Các.” Tôn Mộc lớn tiếng nói.
Lục Châu lắc đầu:
“Ngươi cho rằng Ma Thiên Các là địa phương nào, nói tới là tới, nói đi là đi?”
Năm người sửng sốt.
Lục Châu xoay người nhảy lên lưng Bạch Trạch nói: “Chiếu theo quy củ Ma Thiên Các, kẻ phản bội nhẹ thì tu vi mất hết, nặng thì giết chết không tha.”
Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Minh Thế Nhân không khỏi nhìn nhau: “?”
Quy củ đặt ra hồi nào thế?
Toàn thân năm người Tôn Mộc run rẩy, hai mắt trợn trừng.
“Vu Chính Hải.” Lục Châu gọi.
“Có đồ nhi.”
“Phế tu vi bọn hắn.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Tôn Mộc vội vàng dập đầu nói: “Các chủ thứ tội! Các chủ thứ tội! Năm huynh đệ ta biết mình phạm sai lầm lớn, mong Các chủ khai ân!!”
Tiểu Diên Nhi nói: “Vậy không được, nếu tha cho các ngươi, về sau ai cũng đòi bỏ chạy thì biết làm sao? Sư phụ ta có nỗi khổ tâm nha!””.
Tôn Mộc đành tiếp tục cầu tình: “Ta nguyện ý lấy công chuộc tội, xin Các chủ cho ta một cơ hội.”
“Lấy công chuộc tội?” Lục Châu mở miệng hỏi.
“Năm huynh đệ chúng ta đã từng đi qua một thung lũng ở bắc bộ cách nơi đây ba trăm dặm. Chỗ đó hẳn là có Huyền Vi khoáng thạch.” Tôn Mộc nói.
“Huyền Vi khoáng thạch?”
Minh Thế Nhân cấp tốc vung tay áo. Cương ấn bay ra bao trùm lấy đám người. Việc này để người khác nghe được thì không hay.
“Chính là Huyền Vi khoáng thạch. Huynh đệ chúng ta lúc đi ngang đã phát hiện ra.” Tôn Mộc nói.
“Vì sao các ngươi không đào khoáng?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Lúc đó xung quanh có khá nhiều tu hành giả, thất phu vô tội, hoài bích có tội.”
“Cho nên các ngươi muốn đợi đến khi người khác rời đi hết mới đào khoáng? Đáng tiếc, các ngươi thông minh không đúng chỗ. Chỉ cần vào Ma Thiên Các thì căn bản không cần lo lắng chuyện tài nguyên và vũ khí, thậm chí còn được ban cho công pháp thượng thừa.”
Năm người đã hối hận đến xanh cả ruột.
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Từ nay về sau, các ngươi không còn liên quan đến Ma Thiên Các nữa. Sống hay chết cũng mặc kệ.”
“Cút đi.”
Tôn Mộc thở dài một tiếng, mang theo bốn huynh đệ rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận