Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 475

Hai trưởng lão vừa đi, mọi người lục tục quay lại nhìn Hoa Vô Đạo…
Ngã một lần nên khôn ra, ngay khi Hoa Vô Đạo vừa định rời khỏi phòng thì đám người dàn hàng ngang ngăn trở hắn.
“Hoa trưởng lão, rốt cuộc là sao đây?”
Hoa Vô Đạo ho khan một tiếng, gương mặt già có hơi mất tự nhiên nói: “Vĩnh Ninh công chúa không có việc gì.”
Tư Vô Nhai nghe vậy, trong lòng nhẹ nhõm thở phào một hơi.
“Hoa trưởng lão, không phải lúc nãy các người nói Vĩnh Ninh công chúa không thể cứu chữa sao?” Chư Hồng Cộng chất vấn.
“Có hả?”
“Chẳng lẽ lại không?”
“Rõ ràng là không có.” Hoa Vô Đạo mặt dạn mày dày bước ra ngoài. Lần này không ai ngăn cản hắn.
Sau khi ba vị trưởng lão rời đi, mọi người trợn trừng mắt khinh bỉ không dứt.
Tiểu Diên Nhi nói: “Ta đã bảo sư phụ làm được mà!”
Chiêu Nguyệt gật đầu. “Được rồi, đừng ai nói gì nữa, để nàng nghỉ ngơi thật tốt.”
Mọi người lục tục rời khỏi phòng.
Cùng lúc đó.
Lục Châu không trở về Đông Các mà đi vào khu cây cối rậm rạp phía hậu sơn.
Bước tới cạnh một gốc cây đã héo rũ, Lục Châu nhớ lại tràng cảnh vừa rồi, khẽ nâng tay lên.
Trong não hải quả nhiên lại hiện ra tự phù thần thông Thiên thư. Lòng bàn tay toát ra một đoá lam liên cỡ nhỏ, phóng ra lam quang nhàn nhạt.
Lục Châu cố gắng ngăn chặn lực lượng phi phàm bộc phát, chầm chậm tích luỹ vào bàn tay rồi tung ra một chưởng.
Đoá lam liên bay về phía gốc cây héo rũ kia. Ngay sau đó gốc cây toả sáng sức sống thanh xuân rồi nảy mầm sinh trưởng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Có lẽ do Lục Châu sử dụng rất ít lực lượng phi phàm nên gốc cây cũng chỉ sinh trưởng được một chút, rất nhanh đã ngừng lại.
Điều này đã chứng thực cho suy đoán của Lục Châu. Nói cách khác, loại thần thông Thiên thư thứ tư có năng lực trị liệu, mà năng lực này mạnh mẽ và đầy sinh cơ hơn bất kỳ chiêu thức trị liệu nào khác.
Lục Châu hài lòng gật gù.
Như vậy… Thiên thư còn thần thông nào khác không?
Nghĩ tới đây, Lục Châu trở về Đông Các xem bản đồ da dê cổ.
Hắn kinh ngạc phát hiện trên bản đồ đã hiện ra toàn bộ cửu châu.
Ích Châu ở tây nam, Thanh Châu và Dương Châu ở phía đông, vùng bắc bộ có Ký Châu Duyện Châu, tây bắc có Ung Châu, phía tây có Lương Châu, trung bộ là Dự Châu và Kinh Châu.
Cửu châu Đại Viêm đã hiển hiện rõ ràng trên bản đồ da dê cổ.
“Đây là…”
Chẳng lẽ bản đồ đang nhắc nhở lão phu, có một phần Thiên Thư Khai Quyển đang nằm bên ngoài cửu châu?
Lãnh thổ Đại Viêm bao la rộng lớn, nếu không có phi liễn đủ tốt hoặc toạ kỵ như Bạch Trạch thì muốn băng qua cửu châu khó như lên trời.
Hoạt động trong phạm vi thành trì của nhân loại thì không sao, một khi tiến nhập vào khu vực không có người ở như sâm lâm hay sa mạc sẽ gặp phải hung hiểm dị thường.
Với tu vi của Ngu Thượng Nhung mà cũng phải ngự kiếm phi hành thật lâu mới tới được Vu Hàm Sơn.
Những vị trí khác trên bản đồ vẫn là một mảnh trắng xoá như trước. Căn cứ theo vị trí địa lý, hướng tây chính là Nhung Tây, hướng bắc là Nhung Bắc. Đó đều là nơi cư ngụ của dị tộc.
Thấy trên bản đồ vẫn còn nhiều khu vực trống, Lục Châu không khỏi nhíu mày. “Những nơi này là đâu đây?”
Cho dù là Cơ Thiên Đạo cũng chỉ mới đi đến Nhung Tây và Nhung Bắc, hầu hết thời gian hắn đều ở Đại Viêm. Những nơi bên ngoài Nhung Tây Nhung Bắc chính Cơ Thiên Đạo cũng chẳng biết nhiều.
Lục Châu đặt bản đồ xuống, không quan sát nữa. Hắn chợt nhớ tới lời Tư Vô Nhai nói…
Kẻ này tâm tính bất định, không thể tin được.
“Người đâu.”
Vù!
Bên ngoài Đông Các có một thân ảnh đang lơ lửng.
“Xin sư phụ phân phó.” Người xuất hiện là Tiểu Diên Nhi.
“Gửi phi thư cho Minh Thế Nhân, bảo hắn điều tra Ám Võng.” Lục Châu nói.
“Vâng… nhưng làm sao tìm được người trong Ám Võng nhỉ?” Tiểu Diên Nhi vò đầu.
“Động diện bích.”
“Đồ nhi minh bạch!” Tiểu Diên Nhi xoay người biến mất.
Cùng lúc đó.
Tại Đoan Lâm Học Phái, trước cửa Nho Tử Động.
Một đám đông đệ tử Đoan Lâm Học Phái đồng loạt khom người, đồng thanh nói:
“Cung nghênh tổ sư gia xuất quan.”
Ông !
Cửa đá chậm rãi di dời. Một vị lão giả tóc trắng xoá bước ra, gương mặt không chút phấn chấn, thậm chí còn có vẻ mệt mỏi.
Thế nhưng hai mắt hắn thâm thuý có thần khiến người ta không thể hoài nghi hắn là người rất có địa vị. Đây chính là lão tổ lớn tuổi nhất của Đoan Lâm Học Phái, tổ sư gia Thường Diễn.
“Chuyện của Thường Kiên, lão phu đã biết.”
Lúc này đại đệ tử Thiệu Tấn Hàn vội vàng chạy tới, phàn nàn nói:
“Tổ sư gia, Ma Thiên Các thật là khinh người quá đáng. Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung đơn thương độc mã vượt qua hẻm núi đến giết Chưởng môn! Không chỉ có thế, trong tu hành giới này, đại trưởng lão Thiên Sư Đạo, đại trưởng lão Hoành Cừ Học Phái, pháp sư chủ trì Như Ý Am… đều bị Ngu Thượng Nhung đánh giết! Ngày nào chưa diệt trừ Ma Thiên Các, tu hành giới còn không thể sống yên ổn. Đệ tử không thể không cung nghênh lão tổ xuất quan!”
Thường Diễn quan sát đám người. “Ma Thiên Các? Cơ lão ma còn chưa chết sao?”
Thiệu Tấn Hàn vội kể lại tình hình hiện tại cho Thường Diễn nghe, nhất là tin đồn Ngu Thượng Nhung bị Trương Viễn Sơn đánh trọng thương và việc cây cối xung quanh Kim Đình Sơn khô héo.
Nghe xong, lông mày Thường Diễn nhíu chặt nói: “Đại nạn thọ mệnh của Cơ lão ma đã đến, tu vi của hắn tại sao vẫn duy trì ở trạng thái đỉnh phong?”
“Bẩm tổ sư gia, Cơ lão ma dựa vào việc hấp thu tầng bình chướng Kim Đình Sơn để duy trì trạng thái, nay bình chướng đã hoàn toàn biến mất… Thất đại danh môn chính đạo đã thành lập liên minh đồ ma, sau khi chuẩn bị đầy đủ chính là cơ hội tốt nhất để vây công Kim Đình Sơn.” Thiệu Tấn Hàn nói.
Thường Diễn lắc đầu. “Lão phu nghe nói thập đại danh môn vây công Kim Đình Sơn hai lần đều thất bại.”
“Tổ sư gia, hai lần trước tính sai, lần này phe chính đạo đã mưu đồ rất lâu. Đoan Lâm Học Phái của chúng ta có thể đặt chân trong tu hành giới hay không đều phải xem lần này!” Thiệu Tấn Hàn nói. Thấy lão tổ thờ ơ, hắn lại đốc vào: “Chẳng lẽ thù này của Chưởng môn cứ thế bỏ qua hay sao?”
Lời nói này đã đả động Thường Diễn. Giết người đền mạng là đạo lý từ xưa đến nay. Mặc kệ cỡ nào thị phi, tu hành giới vẫn vận chuyển theo quy củ, cường giả sinh tồn, kẻ yếu tử vong, đây là chân lý bất biến.
Thường Diễn làm được gì đây? Hắn than nhẹ một tiếng. “Tu vi lão phu đã hạ xuống chỉ còn là Nguyên Thần cảnh nhị diệp. Đám đệ tử Ma Thiên Các đều có thiên phú cực cao, làm sao mà đối phó?”
“Mời lão tổ nhìn xem.” Thiệu Tấn Hàn phất tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận