Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 293: Lão phu lấy đức phục người

Kỳ Vương Tần Quân lúng túng không thôi.
Suy cho cùng nơi này là Thần Đô, hai đại cao thủ một khi khai chiến sẽ gây ra động tĩnh rất lớn.
Vì để giữ gìn hoà bình tại Thần Đô, quân đội trông giữ Thần Đô sẽ không xuất động, vì thế cấm vệ quân sẽ ra tay áp chế cuộc chiến giữa những tu hành giả.
Thần Đô phồn hoa như thế, ngoạ hổ tàng long rất nhiều, đương nhiên cũng đã xuất hiện không ít các cuộc chiến trên quy mô lớn. Nếu không có quân đội giám sát thì Hoàng thành sớm đã bị đám tu hành giả san thành bình địa.
Đáng sợ nhất chính là… Thập Tuyệt Trận, trận pháp dùng để khắc chế tu hành giả, bao phủ khắp cả Hoàng thành.
Sự tồn tại của Thập Tuyệt Trận đã đủ để chấn nhiếp tất cả tu hành giả trong Hoàng thành không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thế nên…
Tần Quân không hề mong muốn nhìn thấy hai đại cao thủ giao chiến.
“Hai vị, có chuyện gì từ từ nói… Lý công công!” Tần Quân liên tục khuyên can.
Quản gia Hồng Phúc tuy cũng rất sợ hãi nhưng chỉ có thể kiên trì nói: “Hai vị xin bớt giận, vạn nhất kinh động đến Hoàng thành thì biết làm sao!”
Thanh âm lanh lảnh của Lý công công vang lên:
“Chủ tử của ta là đương kim Thái hậu, đại biểu cho mặt mũi của hoàng thất. Nếu ta bại chính là hoàng thất bại.”
Lục Châu lắc đầu. “Hồ đồ ngu xuẩn không thay đổi.”
Hắn khẽ phất tay áo.
Không hề có dấu hiệu nào báo trước, một vòng xoáy cỡ nhỏ màu xanh thẫm nhanh như chớp lao vụt ra.
Đám người nín thở nhìn chằm chằm vào vòng xoáy màu xanh thẫm kia không chớp mắt.
Lý Vân Triệu biến sắc, Huyền Âm cương khí toàn thân đã hình thành vờn quanh người hắn như rồng lượn.
Ít nhất lần này hắn đã có chuẩn bị.
Vòng xoáy màu xanh thẫm vừa bay đến trước người hắn, trên trời lại giáng xuống một tia sấm sét!
Ầm!
Đánh trúng người Lý Vân Triệu!
Lý Vân Triệu lại bay ngược ra ngoài.
Lần này hắn bay xa hơn lúc nãy rất nhiều.
Mọi người còn chưa kịp nhìn cho rõ ràng thì đã nghe “phịch” một tiếng, Lý Vân Triệu đâm sầm vào vách tường Kỳ Vương phủ, tạo thành một hốc lớn hình người dạng tay dạng chân.
Lý Vân Triệu nằm sâu bên trong bức tường, không hề nhúc nhích.
Kỳ Vương phủ hoàn toàn yên tĩnh.
Mọi người xung quanh đều trầm mặc.
Tư thế vừa rồi của Lý Vân Triệu không phải trông rất lợi hại sao?
Không phải hắn còn nói là có chút thủ đoạn sao?
Hắn chính là cao thủ bên cạnh Thái hậu cơ mà?
Sao lại yếu như vậy?
Làm từ giấy à?
Hay là, Lý Vân Triệu vốn là đồ giả, không hề có bản lĩnh thật sự?
Trong lòng mọi người nghi hoặc không thôi.
Chỉ có Lục Châu là vẫn bình tĩnh.
Một tấm thẻ Lôi Cương này lại chỉ có thể đánh bay Lý Vân Triệu chứ không phát động xác suất đánh giết. Lão thái giám… nếu thật ngươi xui xẻo phát động xác suất kia thì chớ có trách lão phu.
“Lý công công?” Tần Quân dẫn đầu lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng đến quỷ dị này.
Soạt.
Lý Vân Triệu bò ra khỏi vách tường.
Hai mắt vô thần, bờ môi khẽ run. Sau đó hắn kêu lên một tiếng đau đớn, khoé miệng chảy ra tia máu.
Lần này hắn bị thương rồi.
Phát động xác suất 30% làm trọng thương mục tiêu.
Vận khí không tệ nha, vậy mà không chết.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn hắn như thể không có việc gì.
Tất cả tự tin và kiêu ngạo còn sót lại của Lý Vân Triệu đều đã biến mất không còn một mống.
Cái gì mà tuyệt đỉnh cao thủ, cái gì mà đệ nhất cao thủ đại nội Lý công công? Ở trước mặt Các chủ Ma Thiên Các không là cái rắm gì!
Ngươi mạnh lắm sao?
Cũng chỉ là phế vật không tiếp nổi một chiêu của người ta.
Thế nhân đều nói Cơ lão ma cường đại vô cùng, nhưng lại không đưa ra cơ sở để tham chiếu.
Tần Quân cũng chẳng biết Lục Châu mạnh đến đâu, nhưng hắn biết tu vi của Lý Vân Triệu.
Một người có thể sánh vai với bát đại thống lĩnh Thần Đô… lại không tiếp nổi một chiêu của Các chủ Ma Thiên Các.
Một chiêu đã phân cao thấp.
“Lý… Lý công công, ngươi không sao chứ?” Tần Quân dè dặt hỏi.
Trong lòng lại nói thầm, ngàn vạn lần đừng chết trong phủ của ta nha, ngươi mà chết thì Kỳ Vương phủ cũng toi đời.
Đồng thời Tần Quân cũng rất muốn mắng hắn mấy câu. Một chút phong phạm của cường giả cũng không có, cứ như tờ giấy mỏng manh đẩy là ngã.
Lý Vân Triệu cố gắng thở chậm lại, áp chế khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực.
Sau một lúc lâu hắn mới mở miệng nói: “Bình Nhạc công chúa sớm đã về trời… Năm đó nàng và Vân Chiêu công chúa kết oán rất sâu, Bình Nhạc nhất thời hồ đồ nên lệnh cho ta ra tay với nữ nhi của Vân Chiêu công chúa, cũng chính là đệ tử thứ năm của lão tiên sinh, Chiêu Nguyệt.”
“Vì sao lại kết oán?” Lục Châu truy hỏi.
“Hai vị công chúa cùng ái mộ Chinh Tây Vương, nhưng Chinh Tây Vương lại chọn Vân Chiêu công chúa. Về sau Chinh Tây Vương chiến tử sa trường, để lại một mình Vân Chiêu… thật là đáng tiếc.” Lý Vân Triệu tỏ vẻ tiếc hận.
Lục Châu chú ý tới cách dùng từ của hắn.
Hắn nói Chinh Tây Vương nhưng không hề đề cập đến danh tự người này.
“Chinh Tây Vương?”
“Trong cung tị húy nên không nói tới danh tự.”
Lục Châu cũng không định tra hỏi chuyện này. Dù sao chỉ cần tra một cái là sẽ biết ngay.
Tần Quân đứng bên cạnh cũng khom người nói: “Ta và Chinh Tây Vương có gặp mặt một lần, khi đó là lúc hắn xuất chinh đi Lâu Lan. Người này đích thật là anh tài một đời, ta chỉ biết hắn là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, là tướng tài trên sa trường, nhưng lại không biết hắn cùng Vân Chiêu…”
Tư tình nhi nữ từ xưa tới nay đều là chuyện tất yếu.
Nghe tới đây, Chiêu Nguyệt lảo đảo lui lại, toàn thân suy yếu ngồi xuống ghế.
Tiểu Diên Nhi thấy nàng không thoải mái vội vàng tiến lên đỡ lấy Chiêu Nguyệt, thấp giọng an ủi: “Sư tỷ, mệnh tỷ thật khổ nha…”
Hầy.
Tiểu nha đầu này, đến cách an ủi người ta cũng không biết, cứ nhè nỗi đau mà thọt!
Có điều nàng cũng xem như đã có lòng.
Chiêu Nguyệt nắm chặt bàn tay nhỏ của Tiểu Diên Nhi. “Ta không sao.”
Lý Vân Triệu thấy thế, tiếp tục nói:
“Năm đó ta cảm thông với Vân Chiêu công chúa nên đánh bạo không tuân theo ý nguyện của Bình Nhạc. Để che giấu tai mắt người khác, ta lưu lại hàn độc Huyền Âm Chưởng Ấn, nếu không Bình Nhạc công chúa sao có thể để yên cho Chiêu Nguyệt rời đi. Ta vẫn tin rằng, chỉ cần sau này nàng không bước vào con đường tu hành mà vui vẻ sống hết cuộc đời phàm nhân thì hàn độc này cả đời sẽ không phát tác.”
Nói tới đây, Lý Vân Triệu dừng lại một chút. “Về sau, ta nghe tin Chiêu Nguyệt gia nhập Ma Thiên Các, từ đó đến nay vẫn luôn tìm cơ hội để giải độc cho nàng.”
“Nói như vậy… ngươi còn được xem là đã cứu Chiêu Nguyệt sư tỷ?” Tiểu Diên Nhi hừ một tiếng.
“Chuyện này…” Lý Vân Triệu chắp tay. “Ta không dám giành công.”
Bầu không khí lại trở nên trầm mặc.
Lục Châu nhìn Lý Vân Triệu rồi nói: “Lão phu luôn lấy đức phục người. Nếu lời ngươi nói không có phần nào giả dối thì lão phu sẽ tha cho ngươi một mạng. Nếu để lão phu tra được có nửa phần dối trá, lão phu nhất định sẽ lấy đầu ngươi.”
Toàn thân Lý Vân Triệu run lên.
Từ trước đến nay địa vị trong cung của hắn cao cao tại thượng, có thể chưởng khống sinh tử của người khác. Nay sinh tử của mình bị người khác nắm trong tay, nội tâm hắn không khỏi run rẩy.
“Nhưng mà…”
Lục Châu lại nói tiếp. “Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.”
“Ngươi…” Sắc mặt Lý Vân Triệu cứng đờ.
Ngươi đúng là có lòng cảm thông, không hạ tử thủ với Chiêu Nguyệt, nhưng điều này cũng chỉ có thể giữ lại mạng sống cho ngươi.
Đúng lúc này, tên tiểu thái giám đứng trong đại sảnh chợt vỗ tay.
Bộp, bộp, bộp…
“Đặc sắc, thật là đặc sắc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận