Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1875: Gặp lại Yến Mục

Bạch bào tu hành giả tiếp tục nói: “Lại cho các ngươi thêm ba ngày. Nếu vẫn không tìm được nha đầu kia, mỗi ngày ta sẽ giết năm người.”
Lúc này trong đám đông có một tu hành giả giơ tay lên nói: “Ta… ta có manh mối.”
Bạch bào tu hành giả nhướng mày: “Có manh mối sao không nói sớm?”
“Việc này…”
Bạch bào tu hành giả xuất chưởng, hắc sắc chưởng ấn bay tới đánh thẳng vào ngực người kia.
Ăn mặc như thiên sứ nhưng tác phong làm việc chẳng khác gì ác ma.
Người kia kêu lên một tiếng đau đớn, văng ra xa hai trăm mét mới miễn cưỡng ổn định thân hình nói: “Có người… từng thấy nha đầu này ở Thu Thủy Sơn.”
“Thu Thủy Sơn là đạo trường của Trần Phu. Hiện tại Trần Phu và các đệ tử đều không có đây, ngươi biết bọn hắn đang ở chỗ nào?” Bạch bào tu hành giả hỏi.
“Nha đầu kia hình như đến từ kim liên giới.”
Người kia vừa dứt lời, một tu hành giả đứng trong góc bỗng giận dữ hét: “Nói bậy nói bạ, sao có thể là cao thủ kim liên giới! Chưa từng nghe nói tới.”
Ánh mắt bạch bào tu hành giả như điện, cấp tốc nhìn về phía người vừa lên tiếng, năm ngón tay hoá thành trảo vồ tới chộp lấy cổ của đối phương.
Đám người cực kỳ khẩn trương.
Bạch bào tu hành giả khinh miệt nói: “Sao ngươi biết nàng ta không phải người kim liên giới?”
“Ta, ta… tịnh đế thanh liên luôn không giao lưu với ngoại giới, nàng ta sao có thể là người kim liên.” Người kia mặt đỏ tới mang tai.
“Ngươi tên gì?”
“Ta… ta là Yến Mục.”
Nghe được cái tên này, Lục Châu khẽ nhíu mày. Hình như có chút ấn tượng nhưng nghĩ mãi cũng không ra, hắn bèn hỏi một tu hành giả đứng bên cạnh:
“Yến Mục là ai?”
Người bên cạnh thấp giọng nói: “Môn chủ Lạc Hà Sơn, hình như có chút quan hệ với Trần đại thánh nhân.”
Lúc này Lục Châu nhớ ra. Lần đầu tiên hắn đến tìm Trần Phu chính là nhờ Yến Mục dẫn đường.
Bạch bào tu hành giả bóp chặt cổ Yến Mục nói: “Ta thấy ngươi có vấn đề, chẳng lẽ ngươi biết nha đầu này?”
“Không, không biết…”
“Vậy sao ngươi biết nàng ta không phải người kim liên giới?”
“Ta… ta đoán vậy.”
Ầm! Bạch bào tu hành giả đánh vào ngực Yến Mục một chưởng. Yến Mục bị đánh bay mấy trăm mét, máu tươi ướt cả vạt áo.
“Ta đã cho ngươi cơ hội, đừng có không biết tốt xấu.” Bạch bào tu hành giả nhìn quanh toàn trường rồi nói tiếp, “Tìm được nha đầu này tất có trọng thưởng. Tìm không được thì sớm muộn gì cũng đến lượt các ngươi chịu khổ. Đừng hy vọng Thái Hư sẽ thương hại sinh mệnh của đám kiến hôi, mạng của các ngươi chẳng đáng một đồng.”
Sau đó hắn lại nhìn về phía tu hành giả phát biểu đầu tiên: “Ngươi chắc chắn nha đầu đó đến từ kim liên?”
“Ta chắc chắn!” Người kia khom người đáp, “Đại nhân, ta có vị bằng hữu là đệ tử ngoại môn ở Thu Thủy Sơn, hắn tận mắt nhìn thấy nha đầu kia đứng trên một mảnh lụa đỏ, hơn nữa nàng còn là cường giả hai mươi Mệnh Cách!”
Trong mắt bạch bào tu hành giả hiện lên dị sắc: “Rất tốt!”
“Từ khi Trần đại thánh nhân biến mất, bọn hắn cũng không còn thấy bóng dáng. Ta có một kiến nghị…” Người kia nói.
“Nói.”
“Các vị đại nhân có thể đến kim liên giới tìm bọn họ.”
Minh Thế Nhân cạn lời.
Tên này quá mức, còn dám học ta!
Yến Mục lại lớn tiếng hô lên: “Nàng ta rõ ràng không phải người kim liên giới! Đại nhân, ngài đừng bị hắn gạt!”
“Ngươi nói bậy, bằng hữu của ta chính mắt nhìn thấy!”
“Ngươi mới nói bậy! Tu hành giả kim liên sao có thể xuất hiện ở tịnh đế thanh liên?” Yến Mục cãi.
“Nha đầu này không chỉ là người kim liên mà còn là đồ đệ của Các chủ Ma Thiên Các kia, đứng hàng thứ chín, là người có thiên phú tốt nhất trong thập đại đệ tử. Nếu ta đoán không sai, trên người nàng chắc chắn có hạt giống Thái Hư!” Người kia khăng khăng nói.
Lời vừa thốt ra, toàn trường lâm vào yên tĩnh, ngay cả Yến Mục cũng sững sờ tại chỗ.
Rốt cuộc bây giờ đám tu hành giả Đại Hàn mới hiểu vì sao Thái Hư lại nhất định tìm ra nàng cho bằng được.
Bạch bào tu hành giả hỏi: “Ngươi chắc chứ?”
“Về điểm này thì không thể nói chắc, mong đại nhân thứ lỗi. Nhưng chỉ có như thế mới giải thích được thiên phú của nàng từ đâu mà tới.” Người kia đáp.
“Đó là bởi vì nàng có một vị sư phụ xuất sắc, chứ không phải cái gì mà hạt giống Thái Hư!” Yến Mục vẫn cố cự cãi.
“Câm miệng!” Một quang ấn lại đánh về phía Yến Mục. Lần này quang ấn rất cường đại, rõ ràng là muốn lấy mạng hắn.
Hai mắt Yến Mục trợn trừng nhìn quang ấn kia. Thực lực của hắn sao có thể là đối thủ của đám người này, toàn thân hắn cứng đờ ra như tượng gỗ, bất lực nhắm mắt lại.
Xong đời.
Tất cả mọi người đều thở dài một tiếng, có người che mắt, có người âm thầm lắc đầu. Cũng có người cảm thấy Yến Mục quá ngu xuẩn, vì cái gì lại cứ cố phủ nhận điều này?
Ầm!
Âm thanh cương khí va chạm truyền tới.
Yến Mục không dám mở mắt ra… Đây là cảm giác tử vong sao? Hình như không hề đau đớn, cũng không có cảm xúc đặc biệt gì. Chẳng lẽ là do đối thủ quá cường đại nên mọi giác quan của ta đã bị phá hủy trong tích tắc?
Hắn thử mở mắt ra, sau đó nhìn thấy một thân ảnh vĩ đại ngăn ở trước mặt mình.
Bóng lưng kia rất quen thuộc, hắn lập tức nghĩ tới vị cường giả mà mình kính sợ là Các chủ Ma Thiên Các.
“Tiền… tiền bối?!” Yến Mục thất thanh hô lên.
Người vừa xuất hiện đúng là Lục Châu. Bàn tay ngăn trở quang ấn khiến nó biến mất không còn dấu vết, Lục Châu lãnh đạm nhìn về phía hai tên bạch bào tu hành giả: “Các ngươi đến từ Thái Hư?”
Hai tên bạch bào tu hành giả cảm thấy bị xúc phạm, âm trầm nói: “Ngươi là ai?”
“Trả lời câu hỏi của lão phu.”
Đám tu hành giả Đại Hàn kinh ngạc nhìn về phía Lục Châu. Dưới tình huống này mà còn có người dám đối địch với Thái Hư, đúng là lá gan quá lớn. Không muốn sống nữa sao?
Bạch bào tu hành giả nhướng mày nói: “Lại là một tên không biết trời cao đất rộng!” Hắn lập tức đánh ra hai chưởng.
Chưởng ấn bay về phía Lục Châu nhưng vừa đến cách một thước đã tự động tiêu tán. Thiên Ngân trường bào chỉ thoáng động một cái rồi im ắng trở lại.
Thấy cảnh này, Khâm Nguyên khẽ gật đầu nói: “Không hổ là… Lục các chủ.” Suýt tí nữa hắn lại gọi nhầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận