Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1053

“Kỳ thực làm một người vô tri cũng rất vui vẻ, không cần lo nghĩ chuyện này chuyện kia. Càng biết nhiều thì càng lo lắng. Nhớ lại trước đây chúng ta nào có những phiền não này.” Minh Thế Nhân thở dài.
Đoan Mộc Sinh xách Bá Vương Thương đến đứng giữa hai người, cương mãnh nói:
“Tứ sư đệ, tu vi của đệ dù vượt qua ta nhưng vẫn hơi thiếu can đảm. Mặc kệ hắc liên bạch liên cái gì, ai gây hấn thì cứ một thương đâm tới là được.”
“Tam sư huynh dạy phải.” Minh Thế Nhân không tranh luận, chỉ cười cười. Ai bảo ta là đồ đệ khiến sư phụ yên tâm nhất chứ.
Không Liễn rốt cuộc cũng bay tới bờ biển.
Đúng lúc này, âm thanh năng lượng cộng hưởng vang lên, một toà pháp thân hồng liên cao hai mươi trượng xuất hiện rồi bay nhanh tới.
“Thập diệp?! Không phải chứ, xui xẻo như vậy?” Minh Thế Nhân trừng to mắt. Cửu diệp hắn không sợ, nhưng thập diệp làm sao mà đánh.
“Đừng hoảng hốt. Bay lên cao.” Tư Vô Nhai hạ lệnh.
Không Liễn kẽo kẹt bay lên. Cao thủ thập diệp thấy vậy trực tiếp thi triển đại thần thông thuật lấp loé vọt tới.
“Gia hoả này không đơn giản.” Minh Thế Nhân nói.
“Chuẩn bị nghênh chiến.”
Cao thủ thập diệp đến cách Không Liễn khoảng ba mươi mét thì dừng lại, thu hồi pháp thân rồi cao giọng nói:
“Nhiếp Thanh Vân tới tiếp ứng các vị bằng hữu Ma Thiên Các.”
Không Liễn dừng lại. Tư Vô Nhai nhớ lại khi liên lạc với Mạnh Trường Đông có nghe hắn nhắc tới cái tên này, bèn nói: “Thì ra là người mình.”
“Doạ ta một trận.” Minh Thế Nhân vỗ vỗ ngực.
Giang Ái Kiếm kinh ngạc nói: “Thập diệp làm tiểu đệ chạy việc vặt sao?”
Phan Ly Thiên cười ha hả: “Đó là bởi vì Các chủ quá mạnh. Các ngươi nhìn thái độ của hắn đi, cung kính cực kỳ, chúng ta không thể làm mất mặt Ma Thiên Các.”
“Nói có lý.”
Không Liễn hạ thấp độ cao ngang hàng với Nhiếp Thanh Vân. Không bao lâu sau, Nhiếp Thanh Vân nhìn thấy bốn vị lão giả khí tức nồng hậu đứng trên boong tàu, phía sau là mấy người trẻ tuổi có khí tức không yếu.
“Nhiếp tông chủ?” Tư Vô Nhai là người đầu tiên mở miệng.
Nhiếp Thanh Vân cả kinh. “Ngươi nhận ra ta?”
Tư Vô Nhai cười đáp: “Tông chủ mười hai tông Vân Sơn, cao thủ thập diệp, ta không nhận sai chứ?”
“Hổ thẹn, hổ thẹn.” Nhiếp Thanh Vân ngượng ngùng nói, “Các vị bôn ba suốt chặng đường dài hẳn là đã rất mệt mỏi. Mời tiến vào phi liễn của ta để ta cầm lái.”
“Không cần đâu.” Tư Vô Nhai lắc đầu, “Bảo người của ông về trước đi, chúng ta dùng Không Liễn.”
Nhiếp Thanh Vân vỗ trán nói: “Nói có lý, Không Liễn có tốc độ nhanh hơn hẳn phi liễn. Ta sẽ bảo bọn hắn trở về, ta dẫn đường cho các vị.”
Nói xong, Nhiếp Thanh Vân cho người lái phi liễn về rồi tự mình bay vào Không Liễn, tiến về phía bánh lái.
Minh Thế Nhân ngáp một cái rồi nói: “Vậy làm phiền ông, ta đi nằm nghỉ một lát.”
Bốn vị trưởng lão cũng giải tán tìm chỗ ngồi xuống.
“Làm phiền rồi.” Tư Vô Nhai chắp tay nói.
Mọi người lục tục trở về trong liễn rồi nằm oạch xuống ngủ khò khò. Cùng Kỳ cũng sủa một tiếng ‘gâu’ tượng trưng rồi nhắm mắt lại ngủ say như chết.
Nhiếp Thanh Vân vừa tiếp nhận bánh lái, khẽ quay đầu lại, nghi hoặc nhìn đám người mấy lần. Hắn bỗng sinh ra một loại ảo giác… mấy người này thật sự là nhân tài Ma Thiên Các đó sao?
Trời chạng vạng tối, trên Thiên Vũ Viện.
Lý Vân Tranh, các đệ tử Vân Sơn, Thiên Liễu Quan và mấy trưởng lão Thiên Vũ Viện đang lẳng lặng chờ đợi. Cứu Thiên Viện chỉ có hai người khá hiếu kỳ nên đến xem.
Tư Không Bắc Thần và đám người Vu Chính Hải thì chờ đợi trong Văn Tinh điện.
“Đến rồi.”
Không Liễn xuất hiện. Trưởng lão Khâu Hợp lập tức nói: “Chuẩn bị nghênh đón.”
Không Liễn hạ xuống quảng trường, mọi người lập tức chắp tay hành lễ: “Bái kiến các vị tiên sinh, các vị trưởng lão.”
Nhiếp Thanh Vân từ trên Không Liễn nhảy xuống. “Các vị, đã đến Thiên Vũ Viện, xin mời.”
Thấy trên quảng trường đứng đầy người, mấy người Ma Thiên Các không khỏi cảm thấy ưu việt, bèn đứng thẳng người chậm rãi bước ra.
Mạnh Trường Đông tiến lên giới thiệu với Lý Vân Tranh: “Phía trước chính là bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các.”
Bốn vị trưởng lão bay xuống.
“Vị này là tam tiên sinh Ma Thiên Các.”
Đoan Mộc Sinh tung người nhảy xuống, Bá Vương Thương đâm vào mặt đất ‘phanh’ một tiếng.
“Vị này là tứ tiên sinh Ma Thiên Các. Ách… đừng xem nhẹ con thú bên cạnh hắn, đó là một hung thú cao đẳng cực kỳ đáng sợ.” Mạnh Trường Đông giới thiệu.
“Con thú này ta biết, tên nó là Cùng Kỳ, có lực chiến đấu vô cùng hung mãnh. Khi tiến vào thời kỳ trưởng thành nó sẽ như mãnh hổ bay lượn khắp thiên địa, bách chiến bách thắng.” Lý Vân Tranh gật đầu tán dương, đám người cũng gật gù.
Lời này nghe rất thoải mái. Mũi Minh Thế Nhân sắp hếch lên trời, quay đầu gọi: “Cẩu tử, xuống đây!”
Gâu gâu… ẳng ẳng… gâu gâu!
“Con chó ngốc này! Xuống nhanh!” Minh Thế Nhân trừng mắt.
Cùng Kỳ đành tung người nhảy xuống khỏi Không Liễn, hoàn thành một cú nhảy hình vòng cung đẹp mắt rồi tiếp đất bằng… đầu. Nó ngã lăn ra kêu thảm ‘ẳng ẳng’.
Trên đầu mọi người xuất hiện mấy vạch đen.
Khụ khụ… Minh Thế Nhân làm như không thấy, tỏ vẻ ‘ta không quen biết ngươi’, cắm mặt đi thẳng. Cùng Kỳ sợ người lạ, ẳng ẳng bò dậy rồi chạy lẳng nhẳng theo sau hắn.
“Vị này là thất tiên sinh Ma Thiên Các…” Mạnh Trường Đông tiếp tục lên tiếng.
Tư Vô Nhai mặc nho bào bước ra. Ánh mắt mọi người sáng lên. Lý Vân Tranh vội vàng đẩy mọi người ra chạy tới đứng trước mặt Tư Vô Nhai, khom người nói:
“Học sinh bái kiến lão sư.”
Hắn tự xưng mình là học sinh chứ không phải đồ nhi, có cảm giác như đang thỉnh giáo cách trị quốc từ một vị thái phó.
“Ngươi chính là Lý Vân Tranh?” Tư Vô Nhai hỏi.
Trên mặt Lý Vân Tranh lập tức lộ vẻ khí khái hào hùng và kiêu ngạo: “Học sinh Lý Vân Tranh, từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, tự đọc một ít thi thư nông cạn, đối với thiên văn địa lý và hung thú cũng có chút tạo nghệ. Nghe sư công nói lão sư học phú ngũ xa, bụng đầy kinh luân, chỉ có ngài mới có thể làm lão sư ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận