Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1933: Gắp lửa bỏ tay người

Lục Châu xuất hiện trước mặt Vũ Hoàng, bàn tay bóp nát một tấm Một Kích Chí Mạng.
Trên bầu trời xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ. Con quái vật kia lại “A” lên một tiếng sợ hãi, vội vàng bay ra xa để tránh né cuộc chiến này.
Ngay sau đó, một đạo quang trụ từ trong vòng xoáy giáng xuống, quang trụ mang theo lam sắc điện hồ đánh thẳng vào ngực Vũ Hoàng. Ầm!
Thời gian khôi phục, Vũ Hoàng chỉ cảm thấy như bị sét đánh, toàn thân tê liệt, Thiên Hồn Châu bay ra, quang trụ xuyên thủng tim hắn.
“Vũ Hoàng bệ hạ!!” Đám tộc nhân Vũ tộc kinh hô.
Một chiêu đã đánh bại Vũ Hoàng… bọn hắn làm sao mà tiếp nhận nổi sự thật này?
Vũ Hoàng nhìn Lục Châu bằng ánh mắt không thể tin được, trong lòng khó chịu vô cùng. Chênh lệch lớn đến thế sao?
Thiên Hồn Châu bay lượn ba vòng rồi tiến vào thân thể Vũ Hoàng, lực lượng khổng lồ bắt đầu chữa trị trái tim hắn.
Lục Châu cũng không cho rằng một chiêu đó có thể đánh giết Vũ Hoàng. Chờ Vũ Hoàng khôi phục xong, Lục Châu mới hờ hững nói:
“Còn muốn đánh nữa không?”
Vũ Hoàng hít sâu một hơi, tuy không cam lòng nhưng vẫn phải thừa nhận: “Bản hoàng thua rồi.”
Lục Châu không nói gì nữa, thân ảnh loé lên rồi xuất hiện bên cạnh đám người Ma Thiên Các, dẫn đầu đoàn người rời khỏi Đại Uyên Hiến.
Vô số tộc nhân Vũ tộc tránh ra thành một lối đi, không một ai dám ngăn cản.
Chờ đám người Ma Thiên Các rời đi rồi, Vũ Hoàng mới đáp xuống đất, sắc mặt khó coi nhưng vẫn bình tĩnh trấn định.
Nếu không phải hắn kịp thời đẩy Thiên Hồn Châu ra thì trái tim bị hủy diệt sẽ rất khó chữa trị. Vũ tộc là nửa người nửa thú, có năng lực chịu đòn và tự chữa lành rất mạnh.
“Vũ Hoàng bệ hạ, hắn… hắn thật sự là… Ma Thần?” Một thần tử run rẩy hỏi.
Thân ảnh Vũ Hoàng loé lên, xuất hiện trong cung điện. Thần tử kia cũng vội vàng theo sau.
Vũ Hoàng thản nhiên nói: “Hắn không phải là Ma Thần.”
Thần tử nghi hoặc hỏi: “Bệ hạ ngài đã biết từ trước?”
Vũ Hoàng nói: “Đại Uyên Hiến là phòng tuyến cuối cùng của Thái Hư, Minh Tâm rất coi trọng nơi này nên đã lưu lại một khối tinh thạch cảm ứng. Tinh thạch này sẽ sáng lên khi cảm ứng được Ma Thần, nhưng vừa rồi nó không hề phát sáng.”
“Gia hoả này lại dám giả mạo Ma Thần!! Chẳng trách Minh Tâm Đại Đế lại tuyên bố Ma Thần đã chết.” Thần tử bừng tỉnh đại ngộ nói, “Nhưng tại sao bệ hạ lại đưa Trấn Thiên Xử cho hắn?”
Vũ Hoàng mỉm cười nói: “Vật này vốn không phải của bản hoàng. Hơn nữa Thái Hư rất thèm muốn thứ này, bản hoàng ném cho hắn củ khoai nóng phỏng tay thôi.”
Gắp lửa bỏ tay người? Thần tử lập tức hô to: “Bệ hạ anh minh!”
Vũ Hoàng lại thở dài nói: “Nhưng bản hoàng không ngờ hắn lại có được Thời Chi Sa Lậu của Ma Thần. Thủ đoạn cũng rất mạnh…”
“Chẳng lẽ hắn có tu vi Đại Đế?”
“Bản hoàng không dùng toàn lực ứng phó. Tu vi của hắn cao lắm là tiểu Chí Tôn.” Nói tới đây, Vũ Hoàng bỗng cau mày, “Nhưng khi xuất thủ hắn lại có tiềm chất của Đại Đế.”
“Vậy tại sao hắn lại muốn giả mạo Ma Thần?”
Cao thủ Thái Hư nhiều như mây, kẻ này điên rồi hay sao mà dám cả gan mạo nhận mình là Ma Thần, đối địch với Thái Hư?
Vũ Hoàng nói: “Năm đó Ma Thần có danh tiếng quá lớn, có lẽ một số người muốn được hưởng thụ địa vị đó chăng?”
“Vậy việc hôm nay chúng ta có phải bẩm báo cho Thái Hư không?” Thần tử hỏi.
Nghe được hai chữ bẩm báo, sắc mặt Vũ Hoàng lập tức trầm xuống. Hắn rất ghét cái cảm giác Thái Hư ở trên còn Đại Uyên Hiến chỉ là hạ nhân.
Vĩnh viễn bị Thái Hư giẫm ở dưới chân, đây là tương lai mà Vũ tộc muốn sao?
Thần tử lập tức cúi đầu thật thấp, không dám nói thêm câu nào.
Cùng lúc đó.
Đám người Ma Thiên Các rời khỏi Đại Uyên Hiến, bay trở lại khu vực rừng cây. Đúng lúc này, có một giọng nói bất ngờ vang lên: “Này.”
Đám người quay đầu nhìn lại, thấy một nam tử đeo mặt nạ đứng dưới tàng cây.
“Ai đó?” Phan Trọng trầm giọng hỏi.
“Ta muốn nói chuyện với Các chủ nhà ngươi, mấy người khác đừng xen vào.” Nam tử đeo mặt nạ nói.
Lục Châu ra hiệu cho đám người đứng chờ tại chỗ, bản thân thì bay tới trước mặt nam tử kia, thản nhiên hỏi: “Giải Tấn An, có việc gì?”
Giải Tấn An cả kinh: “Không phải chứ, vậy mà ngươi cũng nhìn ra được?”
“Ngươi có hoá thành tro lão phu cũng nhận ra.” Lục Châu dựa vào khứu giác thần thông để nhận người chứ không nhìn tướng mạo.
Hơn nữa trong Đại Uyên Hiến, người dám tiếp xúc với Ma Thiên Các chỉ có mình Giải Tấn An.
Giải Tấn An xấu hổ gãi đầu: “Uổng công ta đi tìm mặt nạ nữa chứ.”
“Nói đi, có việc gì?” Lục Châu hỏi.
“Không ngờ ngươi còn sống, ta tưởng ngươi đã đồng quy vu tận với Đồ Duy Đại Đế rồi, hại ta mất ngủ suốt mấy ngày.”
“Vì sao phải giúp lão phu?”
Giải Tấn An nhìn kỹ Lục Châu: “Tu vi ngươi đề thăng nhanh đấy, nhưng thời cơ còn chưa thích hợp. Có điều… ta có thể nói cho ngươi biết ta không phải địch nhân của ngươi.”
Lục Châu cũng nhìn Giải Tấn An chằm chằm. Việc này cũng cần phải nói?
Giải Tấn An nói: “Nhưng lần này ngươi quá kiêu căng rồi. Vũ Hoàng rõ ràng là đang nhường ngươi, hắn muốn gắp lửa bỏ tay người, ngươi phải cẩn thận đó.”
“Lão phu lấy lại đồ của mình cũng là sai?” Lục Châu hỏi ngược lại.
“Không sai.” Giải Tấn An nói thêm, “Đồ của ngươi ta cũng lén trả cho ngươi rồi đấy.”
Lục Châu nhíu mày: “Đại Di Thiên Đại và Câu Trần chi tâm?”
“Đúng vậy.”
“Chẳng lẽ Trấn Thiên Xử không phải đồ của lão phu?”
Lục Châu tuy có được ký ức của Ma Thần nhưng có rất nhiều chi tiết nhỏ hắn không nắm được.
Giải Tấn An vỗ đùi nói: “Vũ Hoàng thật sự đưa Trấn Thiên Xử cho ngươi?”
Lục Châu nâng tay, hộp gấm bay ra tự động mở nắp, để lộ Trấn Thiên Xử bên trong.
Thấy vậy Giải Tấn An trừng to mắt nói: “Ngay cả Trấn Thiên Xử của Vũ Hoàng mà ngươi cũng dám lấy… thật là!”
Hắn dùng vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Quá kiêu căng phách lối rồi! Ngươi không sợ giẫm lên vết xe đổ trước đây?”
Lục Châu cũng ý thức được mình làm việc hơi khoa trương, nhưng có rất nhiều chuyện phải làm thế mới đạt được mục đích.
Lục Châu thản nhiên nói: “Trên đời này không còn Ma Thần, lão phu đóng vai hắn thì có gì không được?”
“Hầy…”
Ngươi vốn chính là Ma Thần nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận