Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1495

Trong khe núi, một đôi cánh đỏ rực bay vọt ra. Hỏa Phượng dục hoả trùng sinh tạo thành băng sơn địa liệt, hoả diễm đầy trời, đại địa run rẩy!
Phanh phanh phanh…
Ba mươi lăm nho sinh không kịp giãy giụa, toàn bộ bị đánh văng ra ngoài, đồng loạt thổ huyết.
Hỏa Phượng đã mạnh hơn rất nhiều!
“Niết bàn thành thánh!”
“Hỏa Phượng đã niết bàn thành thánh rồi! Tất cả chúng ta đều bị nó lừa!”
Trốn mau!”
Đám tu hành giả quan chiến vội vàng co cẳng chạy.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn xung quanh: “Lão tứ đâu rồi?”
Hai người kèm Bạch Trạch, một trái một phải, ăn ý bay đi.
Nhan Chân Lạc và Lục Ly gọi đám huynh đệ Khổng Văn còn đang ngơ ngác: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi mau!”
Lực chú ý của Hỏa Phượng chỉ dồn vào hai đại chân nhân vừa nãy đối chiến với nó. Nó vọt lên bầu trời, vươn dài hai cánh, phủ đến ngàn trượng!
Thánh thú vừa ra, chân nhân cũng phải cúi đầu.
Tần Nhân Việt và Diệp Chính lập tức cảm nhận được nguy hiểm lớn lao.
Hỏa Phượng há miệng phun lửa. Thiên cương trận kỳ trong khoảnh khắc bị thiêu hủy.
Ngọn lửa cấp tốc nuốt chửng đám nho sinh, bọn hắn theo bản năng gọi ra cương khí hộ thể, dù có mất đi Mệnh Cách cũng phải giữ lại tính mạng.
Diệp Chính thi triển Đạo lực lượng bay đi, trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất: trốn!
“Đi!” Tần Nhân Việt vội vàng hô lên, bốn mươi chín kiếm khách cấp tốc hội tụ.
Hoả diễm không chút lưu tình thiêu đốt đám nho sinh, từng Mệnh Cách bị đánh giết, sự cường đại của thánh thú vượt qua sức tưởng tượng của tất cả mọi người.
Diệp Chính vốn định đào tẩu, nhưng thấy đồng môn không ngừng hoá thành tro bụi, hắn nổi giận gầm lên một tiếng: “Ta đấu với ngươi!”
Thủ đoạn của chân nhân được hắn phát huy vô cùng tinh tế, từng đạo chưởng ấn bay ra đều tăm tắp, số lượng lên đến trăm ngàn đánh về phía Hỏa Phượng.
Thấy cảnh này, Tần Nhân Việt không khỏi thở dài. Dù là đối thủ một mất một còn, nhưng khi thấy Diệp Chính lao đầu vào lửa, hắn cũng cảm khái không thôi.
Phanh phanh phanh…
Chưởng ấn đánh xuyên thân thể Hỏa Phượng, nhưng rất nhanh hoả diễm lại bổ khuyết thân thể nó, trở nên hoàn hảo không hề tổn hại.
Hai cánh khép lại rồi lần nữa nở rộ! Tiếng kêu của Hỏa Phượng rung động khắp thiên địa.
Phanh phanh phanh…
Mặc kệ là sinh mệnh hay vật chết, toàn bộ đều bị đánh bay, khe núi bị san bằng, đá vụn bắn tung trời.
Một chiêu toàn lực của nó lấy đi một Mệnh Cách của tất cả mọi người có mặt nơi đây!
Sau khi phóng thích ra tuyệt chiêu, Hỏa Phượng tựa như một pho tượng lăng không lơ lửng tại chỗ, tựa như đang ấp ủ cho đòn tấn công tiếp theo.
Pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi biến mất đồng loạt, đám người tập thể thổ huyết. chỉ có pháp thân của Diệp Chính và Tần Nhân Việt không xuất hiện.
Lục Châu nhìn thoáng qua bảng Hệ thống. Quả nhiên Đỡ Đòn Chí Mạng mất đi một lần.
Lúc này Diệp Chính và Tần Nhân Việt mới hiểu ra, bọn hắn bị Hỏa Phượng lợi dụng.
Hỏa Phượng là hung thú trí tuệ cao, nếu đang trong giai đoạn niết bàn, sao có thể rời khỏi chỗ bí ẩn mà xuất hiện trước mặt mọi người, thả ra hoả diễm khiến ngàn người vây tới? Rõ ràng là nó cố ý.
Nó muốn lợi dụng lực lượng của chân nhân để hoàn thành bước niết bàn cuối cùng.
Bốn mươi chín kiếm khách đều hao tổn một Mệnh Cách, lung lay sắp đổ trên không trung.
Diệp Chính bi phẫn nhìn đám đồng môn chỉ còn lác đác không tới mấy người, trong lòng ngập tràn lửa giận.
“Đi thôi!” Tần Nhân Việt đẩy bốn mươi chín kiếm khách ra khỏi khu vực biển lửa, quay đầu nhìn về phía Diệp Chính: “Tự gây nghiệt thì không thể sống.”
Diệp Chính bất lực nhìn đồng môn đang bị thiêu đốt, cấp tốc lao vọt xuống cứu hoả.
Tần Nhân Việt lại nhìn về phía Lục Châu nói: “Các hạ, đi cùng ta đi.”
“Ngươi?” Lục Châu nói.
“Nếu không đi ngay thì sẽ không kịp.” Tần Nhân Việt nói, “Thật không dám giấu giếm, ta nắm giữ một loại thần thông có thể bảo vệ các hạ không hề hấn gì.”
Lục Châu nhìn biển lửa xung quanh, không hề do dự bay về phía bắc.
Diệp Chính cũng mang theo mấy người bay về hướng bắc. Nơi đó có Lục Ngô, nếu để hai con thú hoàng tranh đấu thì sẽ có cơ hội đào tẩu.
Réc !
Hỏa Phượng rốt cuộc di động. Hai cánh nó đập phần phật đuổi theo đám người, trong miệng không ngừng phun ra hoả diễm.
Tần Nhân Việt cau mày, cảm giác tốc độ Lục Châu không thích hợp, vội vàng nói: “Đi cùng ta!”
Lục Châu nhìn ra phía sau, tốc độ Hỏa Phượng quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã rút ngắn khoảng cách cả vạn mét, bổ nhào về phía đám người!
Ầm!
Tần Nhân Việt bị đánh bay, toàn thân đập vào một toà sơn phong, mà phía bên kia Diệp Chính cũng không ngoại lệ, bị Hỏa Phượng đập văng xuống đất tạo thành hố sâu.
Lục Châu vươn tay đánh ra một chưởng chứa đầy lực lượng Thiên Tướng, rốt cuộc ngăn được lực lượng của Hỏa Phượng.
Nhưng hoả diễm không ngừng thiêu đốt, dù lực lượng Thiên Tướng cường đại cũng không chịu nổi mức tiêu hao này.
Tần Nhân Việt bò dậy, nhìn cảnh tượng này vừa cả kinh vừa thở dài.
Cả kinh là vì không ngờ Lục Châu có thể chống lại một kích của Hỏa Phượng. Thở dài là vì phân cao thấp với nó, chung quy người thua thiệt cũng chỉ là mình.
Lực lượng Thiên Tướng rất nhanh đã bị tiêu hao gần hết, Lục Châu lập tức bóp nát lá bài tẩy: ngũ trọng kim thân.
Ông!
Năm toà Phật Tổ kim thân lập tức xuất hiện, chồng chất lên nhau cao đến trăm trượng, lập tức chấn bay Hỏa Phượng!
Diệp Chính và Tần Nhân Việt đồng thời sững sờ.
Hỏa Phượng bất khả chiến bại lại bị Phật Tổ kim thân chấn bay trong nháy mắt là thế nào?
Lục Châu lơ lửng bên trong ngũ trọng kim thân, lạnh lùng nhìn Hỏa Phượng. Trong mười phút này kiểu gì hắn cũng phải ẩu đả nó một hồi.
Lục Châu mang theo ngũ trọng kim thân lao xuống.
Hỏa Phượng đã rơi xuống đất, lại vỗ cánh bay lên, tôn nghiêm của nó bị vũ nhục nghiêm trọng, nó càng trở nên điên cuồng xao động, tấn công về phía Lục Châu.
Hai cánh nó xoay tròn như lốc xoáy, nhưng dưới cơn hoả diễm phong bạo, ngũ trọng kim thân vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
Mặc kệ Hỏa Phượng tấn công kiểu gì, ngũ trọng kim thân cũng vững vàng như tường đồng vách sắt.
Réc !
Hỏa Phượng càng lúc càng điên cuồng, lúc này Lục Châu và Hỏa Phượng đã vừa di chuyển vừa đánh đến hơn trăm dặm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận