Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1972: Coi ta như đại ca trong nhà

Không có hoa lệ chiến đấu, cũng không có cảnh đánh nhau kinh khiếp quỷ thần. Chỉ có một đạo quang hoa trùng thiên chiếu rọi toàn bộ Chiên Mông.
Trên không trung, Thất Sinh tràn ngập cảm khái nhìn về phía Chiên Mông đại điện. Xung quanh vạn dặm, các tu hành giả cũng ngẩng đầu quan sát thần tích.
Thất Sinh hờ hững nói: “Gieo gió gặt bão.”
Bên cạnh hắn xuất hiện một tu hành giả, khom người nói: “Ngài không sợ Ô tổ đột nhiên ra tay với mình sao?”
“Hắn không giết được ta.” Thất Sinh đáp.
“Ồ…”
Một khắc đồng hồ trôi qua, quang trụ tiêu tán.
Một đời Đại Vu Thần Chiên Mông cứ thế vẫn lạc, vô thanh vô tức.
Nửa ngày sau, tại Huyền Dặc.
Trong Huyền Giáp điện, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa không ngừng chào hỏi đám người Ma Thiên Các, tình cảnh vô cùng náo nhiệt.
Huyền Dặc đế quân nhìn đám người, thở dài nói: “Không ngờ số mệnh của nha đầu này lại khúc chiết như vậy. Cũng may nàng được Lục các chủ thu lưu, nếu không…”
Lục Châu nói: “Đó là thiên ý.”
Huyền Dặc đế quân nghi hoặc hỏi: “Vì sao không giết tên Ô Hành kia?”
“Có một số việc không cần lão phu phải tự mình ra tay. Nếu Thượng Chương còn chút lương tâm, hắn tự biết nên làm như thế nào.”
“Đúng vậy.” Huyền Dặc đế quân bỗng lo lắng nói, “Nếu Thánh Điện thiên vị Chiên Mông thì Lục các chủ định làm thế nào?”
“Lão phu trước nay chưa từng để Chiên Mông vào mắt. Trăm ngàn năm trước là thế, trăm ngàn năm sau cũng vẫn vậy.” Lục Châu thản nhiên nói.
Nay Chiên Mông chỉ có Ô tổ có thể là đối thủ của hắn, người khác không có ý nghĩa gì.
Đúng lúc này, một tu hành giả nhanh chân đi tới, khom người nói: “Đế quân, xảy ra chuyện lớn!”
“Nói đi.”
“Đại Vu Thần Ô tổ… quy thiên rồi.”
“Cái gì?!” Huyền Dặc đế quân kinh ngạc nói.
“Ô tổ đã chết.” Tu hành giả kia nói thẳng.
“Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Khoảng ba canh giờ trước.”
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi mau nói cho rõ ràng.”
Tu hành giả khom người bẩm báo: “Nghe nói là Thánh Điện giáng tội, Ô tổ sát nghiệp quá nặng, tàn sát vô số sinh linh, sắp đặt sự kiện đại tử vong ở đông bộ liệt cốc, còn nhúng tay vào kế hoạch thanh trừ ở cửu liên… hắn mưu toan sử dụng phương pháp nghịch thiên để đánh phá ràng buộc. Thánh Điện đã tuyên bố tin tức, Ô tổ cũng như Ma Thần, đều phải bị tru diệt!”
Huyền Dặc đế quân đang kinh ngạc lắng nghe, vừa nghe được câu cuối cùng lập tức xấu hổ mắng: “Nói hươu nói vượn, Ô tổ là Ô tổ, sao có thể đánh đồng với Ma Thần!”
Tu hành giả kia ngây ngốc không hiểu ra sao.
Lục Châu kỳ quái nói: “Thánh Điện sao lại đột nhiên làm khó Ô tổ?”
“Việc này thuộc hạ không biết. Nghe nói Thánh Điện phái tới rất nhiều nhân thủ khống chế toàn bộ Chiên Mông. Đầu của Ô tổ bị treo ở chỗ cao nhất ngoài đại điện Chiên Mông để răn đe.”
Huyền Dặc đế quân thở dài: “Thánh Điện muốn bắt người đúng là đơn giản. Chỉ là vì sao lúc trước không động thủ, bây giờ mới ra tay?”
“Ai đánh giết Ô tổ?” Lục Châu hỏi.
“Nghe nói là tứ đại Chí Tôn Thánh Điện đồng thời xuất động… nhưng không ai tận mắt nhìn thấy.”
“Chậc.” Huyền Dặc đế quân tán thán nói, “Ô tổ chẳng qua chỉ là đại đế quân, vậy mà có thể khiến bốn vị Chí Tôn đồng thời xuất thủ, đúng là khó lường.”
Lục Châu nói: “Dù sao hắn cũng là Vu Thần, nắm giữ rất nhiều thủ đoạn thần bí khó lường.”
“Nói rất đúng. Chết là tốt, xem như cho nha đầu Hải Loa chút công đạo. Đúng là thiên địa luân hồi, báo ứng đúng người đúng tội.”
Huyền Dặc đế quân vừa dứt lời, Lê Xuân đạo thánh đã bay vào điện bẩm báo:
“Khởi bẩm đế quân, Thượng Chương truyền đến tin tức Thượng Chương Đại Đế đã xuất phát, không tới một tháng nữa sẽ đến Huyền Dặc.”
Huyền Dặc đế quân cau mày: “Nói với bọn hắn đừng phí sức lực, chúng ta không tiếp đãi, đến cũng bằng thừa.”
“Không cho Thượng Chương Đại Đế vào e là không tốt lắm?” Lê Xuân dè dặt nói.
“Hắn còn có mặt mũi đến đây? Cứ mặc kệ hắn bay tới đây đi… Ai dám mở ra thông đạo, bản đế quân nhất định không tha.”
“Vâng.”
Huyền Dặc đế quân quay đầu nhìn về phía Lục Châu: “Ta làm thế, Lục các chủ có hài lòng không?”
Lục Châu gật đầu, khẽ phất tay với Hải Loa.
Hải Loa đi tới, khom người nói: “Sư phụ.”
“Ngươi không hối hận?” Lục Châu hỏi.
Hải Loa kiên định đáp: “Chưa từng hối hận.”
Một trăm năm qua, không ai biết nàng đã nghĩ gì khi đối mặt với phụ mẫu ruột thịt.
Lục Châu khẽ gật đầu: “Vi sư tôn trọng quyết định của ngươi.”
“Tạ sư phụ.”
Nếu hỏi trên đời này Hải Loa còn có thể tin tưởng được ai, vậy chỉ có thể là sư phụ.
Huyền Dặc đế quân đánh giá Hải Loa rồi nhìn Tiểu Diên Nhi đứng giữa đám người Ma Thiên Các, nghi hoặc nói:
“Lục các chủ, hai vị cô nương tài năng ngút trời, nếu Hải Loa đã rời khỏi Thượng Chương vậy có thể lưu lại Huyền Dặc điện, ta sẵn sàng giao vị trí điện thủ cho nàng.”
Lục Châu lắc đầu: “Vậy không được.”
“Tại sao thế?”
“Điện thủ chi tranh đã có quy củ từ thời kỳ thượng cổ, bọn hắn phải tranh để giành được suất tiến vào Thiên Khải Chi Trụ cảm ngộ thiên địa chi lực. Nếu đều ở lại Huyền Dặc điện thì Thánh Điện sẽ không đồng ý.”
Lục Châu chán ghét Chiên Mông, không có nghĩa là chán ghét Thiên Khải Chi Trụ đối ứng bên dưới Chiên Mông.
Huyền Dặc đế quân gật đầu. “Vậy thì chúng ta cũng thuận nước đẩy thuyền.”
Hắn thầm tưởng tượng, Thánh Điện muốn tân điện thủ sinh ra nhưng lại không biết những người này đều là đệ tử của lão sư. Chờ bọn hắn đều thành Chí Tôn, lão sư sẽ trở lại đỉnh phong.
Diệu!
Huyền Dặc đế quân đi tới bên cạnh Hải Loa, nhẹ giọng nói: “Hải Loa cô nương, sau này Huyền Dặc chính là nhà của ngươi. Có yêu cầu gì cứ việc nói, nếu không chê thì có thể xem bản đế quân như đại ca trong nhà là được.”
Đám người kinh ngạc nhìn Huyền Dặc đế quân. Hải Loa liếc nhìn sư phụ, dè dặt nói: “Đế quân, việc này… có phải không tốt lắm không?”
“Có cái gì mà không tốt, ngươi không muốn cũng không sao. Bản đế quân chỉ muốn bày tỏ tâm ý thôi.” Huyền Dặc đế quân cười nói.
“Đa tạ đế quân.” Hải Loa nói, trong lòng thầm nghĩ, nếu nàng thật sự gọi hắn là đại ca thì chẳng phải loạn hết bối phận hay sao?
Trong khi Huyền Dặc đế quân lại coi Lục Châu là lão sư, thế nên bối phận của hắn cũng ngang hàng với các đồ đệ.
“Thời gian không sớm, mọi người nghỉ ngơi đi.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận