Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 549

“Đã nghĩ rõ ràng cái gì nên làm, cái gì không nên làm rồi à? Cũng tốt.” Lục Châu nói.
Thẩm Lương Thọ đột nhiên cảm thấy lời này thật quen tai, bèn nói:
“Cơ lão tiền bối đã từng nói lời giống y như ngài.”
“Ồ?”
“Phải chi Cơ lão tiền bối có thể bình dị gần gũi như Lục tiền bối thì tốt biết mấy.” Thẩm Lương Thọ nịnh nọt nói.
Dưới ánh trăng.
Hoàng Thời Tiết, Hải Loa, Tư Vô Nhai và Hoa Trọng Dương cũng bước ra khỏi đại điện.
Lục Châu chú ý thấy trong tay Hải Loa có một cây sáo ngắn, trông nàng có vẻ rất yêu thích nó.
Vu Chính Hải cũng bước ra khỏi rừng rậm, đứng dưới ánh trăng. Tất cả mọi người đều nhìn về phía vị cường giả cửu diệp này.
Lục Châu nhìn Thẩm Lương Thọ. “Bình dị gần gũi?”
“Đúng vậy a… Lục, Lục tiền bối… Á, bộ dạng của ngài…”
Lúc này Thẩm Lương Thọ trông thấy một màn khiến người kinh ngạc. Dưới ánh trăng mông lung, gương mặt Lục cửu diệp đột nhiên trở nên vặn vẹo.
Lục Châu đã huỷ bỏ thời gian sử dụng còn lại của Thẻ Dịch Dung. Quang mang màu xanh lam chợt loé lên rồi biến mất.
Một vị lão giả xuất hiện trước mặt mọi người, mái tóc bạc lốm đốm một ít tóc đen, thân hình cao gầy, ngũ quan uy nghiêm, mang theo khí tức uy phong của bậc sư trưởng.
“A !”
Thẩm Lương Thọ lảo đảo lùi ra sau, trong mắt tràn đầy kinh hãi. “Cơ… Cơ, Cơ, Cơ lão tiền bối?!”
Thẩm Lương Thọ hoàn toàn ngây ngốc.
Sao bộ dạng bị thay đổi rồi? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Trong lòng Tư Vô Nhai cực kỳ rung động… Nếu người khác không biết Cơ Thiên Đạo thì thôi, nhưng Tư Vô Nhai không có khả năng không biết.
Người trước mắt không phải sư phụ thì còn ai vào đây?
“Sư… sư phụ?” Tư Vô Nhai thất thanh hô lên.
Trong đầu hắn vừa suy nghĩ một chút đã sáng tỏ. Cửu diệp nào có nhiều như vậy, ngoài sư phụ hắn ra làm gì có ai sử dụng thần phù Thiên Sư Đạo dễ dàng như thế?
Tư Vô Nhai âm thầm tự trách, lẽ ra hắn phải sớm nhận ra sư phụ mới phải! Chỉ trách hắn đã quá ngu xuẩn!
Thực ra Tư Vô Nhai đã từng nghĩ đến điều này trong một giây, nhưng gương mặt Lục cửu diệp lại khiến hắn phủ định ngay suy nghĩ này.
Hoàng Thời Tiết vô cùng kinh ngạc, bèn vội vàng khom người: “Thì ra là Cơ huynh! Ngưỡng mộ đã lâu.”
“Thay đổi rồi kìa.” Hải Loa cười nói.
Phản ứng của Hoa Trọng Dương giống với Thẩm Lương Thọ, toàn thân lảo đảo không đứng vững rồi ngồi phịch xuống đất. Ban đầu dẫn sói vào nhà Hoa Trọng Dương đã cảm thấy rất ân hận, thế mà không ngờ người này lại chính là tổ sư gia Ma Thiên Các?!
Chuyện gì đã xảy ra?
Đám người có mặt đều ngây ngốc hoàn toàn.
Tâm tình sụp đổ sạch sành sanh!
Lục Châu cảm nhận được dung mạo mình khôi phục trở lại, râu cũng đã mọc dài. Trước sự bàng hoàng của mọi người, Lục Châu thản nhiên đáp: “Điêu trùng tiểu kỹ thôi.”
Nếu nói chấn động nhất thì trong đám người ở đây, không ai vượt qua được Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải đứng ở cách đó không xa, hai mắt trừng lớn, trên mặt đau rát như thể vừa bị ai đó hung hăng tát một cái thật mạnh.
Mí mắt hắn không ngừng giật giật.
“Là người?!”
Hắn dùng kính ngữ, nhưng ngữ khí lại rất trầm trọng, tràn ngập vẻ không cam lòng và không tin nổi.
Vu Chính Hải không nói lời nào, lập tức quay đầu bỏ chạy!
Chạy đi chờ chi!
Vụt!
Hắn điên cuồng chạy vào sâu trong rừng rậm, không có nguyên khí, hắn vẫn cắm đầu chạy!
Thân thể mệt mỏi mặc kệ, tâm mới mệt đây này!
Lão thất phu, vậy mà chơi trò dịch dung, sao ta lại không sớm nghĩ ra cơ chứ?!
Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng Vu Chính Hải đã biến mất trong rừng cây.
Đám người trợn mắt mà nhìn.
Hoa Trọng Dương và mấy tên thuộc hạ cũng ngây ngốc nhìn. Đây chính là vị Giáo chủ oai phong lẫm liệt của bọn hắn đó ư? Sao phong cách lại biến đổi nhanh như vậy?
Tất cả mọi người đều không theo kịp tiết tấu, chỉ biết há hốc mồm nhìn cảnh tượng này.
Lục Châu không thèm đuổi theo Vu Chính Hải mà vẫy tay nói với Hải Loa. “Hải Loa, thổi sáo.”
“Vâng.”
Hải Loa cô nương dường như rất vui khi được người khác tán thưởng tài thổi sáo của mình, nàng đưa sáo lên môi thổi một giai điệu du dương quen thuộc.
Tốc độ của âm thanh nhanh hơn tốc độ chạy của con người rất nhiều.
Vu Chính Hải đã không còn tu vi, dù tố chất thân thể có vượt xa người thường thì cũng không siêu việt được tốc độ âm thanh.
Trong rừng sâu u ám, từng đôi mắt màu xanh đen lập loè ẩn hiện.
Vu Chính Hải lập tức dừng lại. Dù hắn không có nguyên khí và tu vi thì cũng chẳng thèm để bọn hung thú này vào mắt.
“Cút.” Vu Chính Hải trầm giọng quát.
Một số hung thú nhỏ yếu không dám đến gần, nhưng những con hung thú hơi mạnh một chút vẫn cất bước đi tới.
Dã thú vốn là dã thú. Trong mắt của nó con người chỉ là một trong những loại thức ăn ngon nhất mà thôi.
Đám dã thú nhào về phía Vu Chính Hải.
Phanh phanh phanh!
Vu Chính Hải điên cuồng vung nắm đấm chiến đấu với bọn dã thú.
Đám người đứng bên ngoài đều nghe được âm thanh của cuộc chiến.
Lục Châu không thèm để ý, chỉ thản nhiên nhìn lướt qua đám người rồi nói: “Gieo gió gặt bão.”
Thẩm Lương Thọ gần như muốn khóc. Hắn vội vàng quỳ rạp dưới đất nói: “Cơ lão tiền bối… ngài, ngài, ngài cần gì phải làm thế, cần gì chứ…”
Chơi vậy không vui chút nào!
Thẩm Lương Thọ khóc không ra nước mắt, trong lòng buồn khổ tới cực điểm.
Cơ tiền bối chơi trò dịch dung, vậy hắn tốn bao công sức để nghiên cứu điểm đặc thù của người trên Ma Thiên Các còn có ích gì nữa?
Thật là phí công mà!
“Ngươi rất kích động?” Lục Châu quan sát Thẩm Lương Thọ.
Sao có thể không kích động? Kích động đến mức muốn chảy nước mắt luôn nè!
Chát!
Chát!
Thẩm Lương Thọ bắt đầu tự bạt tai mình.
Đám người thấy vậy không khỏi thở dài. Đây cũng là một bài học đắt giá cho bọn hắn, sau này không thể trông mặt mà bắt hình dong được nha.
Tiếng sáo du dương không hề gián đoạn. Ánh trăng càng lúc càng sáng rõ.
Tư Vô Nhai nhìn về phía rừng sâu, cố nén cảm giác kinh ngạc, khẽ nói: “Sư phụ, nếu không đi cứu đại sư huynh, e là huynh ấy sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
“Không sao đâu.” Lục Châu lắc đầu. “Ngươi xem thường hắn rồi.”
Vừa rồi hắn luận bàn với lão phu còn trâu bò hơn cả mãnh ngưu. Nếu đánh với đám dã thú bình thường như vậy mà còn không chịu nổi thì đúng là chuyện cười trong thiên hạ.
Tư Vô Nhai nuốt nước miếng đáp: “Sư phụ, người có chuyện gì cần nói thì có thể trực tiếp đến đây mà, tại sao lại…?”
Lục Châu không thèm trả lời câu hỏi này.
Đáp án hết sức rõ ràng. Nếu lão phu không dịch dung thì Vu Chính Hải chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Đến cái bóng của hắn còn chẳng thấy đâu thì bắt hắn kiểu gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận