Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 247: Đều là đồng môn với nhau, cần gì phải gây khó dễ

Khi thanh âm kia vừa truyền tới, Tư Vô Nhai khẽ lắc đầu.
Hắn đã biết người đến là ai.
“Không còn việc của ngươi. Lui xuống đi.”
“Giáo chủ…”
“Hắn là bằng hữu của ta.”
“Thuộc hạ cáo lui.”
Cùng lúc đó, một nam tử mặc trang phục kỳ dị chắp tay đi đến, trên mặt hắn có chòm râu rất dài, búi tóc búi lại trên đỉnh đầu, trường bào mang theo phong cách của thương nhân vùng dị vực.
Thấy nam tử bước tới, Tư Vô Nhai đầu tiên hơi kinh ngạc, sau đó lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh rồi cười nói:
“Tứ sư huynh, đã lâu không gặp.”
Cái gì mà bằng hữu họ Nhật… chỉ do hắn thuận miệng bịa ra cái họ đó mà thôi.
Minh Thế Nhân giật rớt chòm râu trên mặt, cởi trường bào phong cách dị vực ra, chỉ trong chớp mắt đã khôi phục bộ dạng ban đầu, hí hửng nói: “Có bất ngờ không?”
Tư Vô Nhai ngồi xuống, ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh như không chuyện gì là hắn không biết…
Nhưng trong lòng đúng là có hơi bất ngờ.
“Là ý của sư phụ?”
“Sư phụ lệnh cho ta bắt ngươi về Ma Thiên Các.”
Minh Thế Nhân mỉm cười nói.
Nghe vậy, Tư Vô Nhai cảm thấy rất kỳ quái.
Nghĩ lại chuyện xảy ra ở Tịnh Minh Đạo, Tư Vô Nhai cảm thấy thật khó mà lý giải.
Sư phụ không tiếc dùng đến Xuyên Vân phi liễn, tự mình đi đến Tịnh Minh Đạo, thậm chí dùng cả Phược Thân Thần Chú. Nhưng tại sao lại chỉ phái một mình tứ sư huynh đến đây?
Vả lại, dường như tứ sư huynh đã đến Hoàng Phong Sơn được hai ngày.
Sư phụ trực tiếp đến đây ôm cây đợi thỏ không tốt hơn sao?
Tuy Tư Vô Nhai thông minh hơn người nhưng cũng nghĩ mãi không thông điểm mấu chốt.
Chỉ là…
Tư Vô Nhai vẫn bình tĩnh như nước. “Tứ sư huynh làm sao biết ta sẽ đến đây?”
Minh Thế Nhân không khách khí, hắn đặt mông ngồi xuống bàn đối diện, cầm ấm nước lên tự rót cho mình một chén trà rồi nói: “Chỉ một từ thôi: tra! Còn nhớ chiếc phi liễn ở Vân Tước Lâu không? Sư đệ, đệ chủ quan quá… cho dù đệ thuê nó từ ai thì phi liễn há có thể là thứ mà người bình thường có được?”
Tư Vô Nhai gật đầu, không kiềm chế được phải vỗ tay tán thưởng: “Vậy làm sao sư huynh biết ám hiệu của Ngọa Long?”
“Ta đến Ngọa Long Cương ở hai ngày… Thật ngại quá… ta không ngồi yên được nên đã lật tung Ngọa Long lên.” Minh Thế Nhân nói. “Còn nữa, chỗ này cũng đã bị ta lục lọi mấy lần.”
Tư Vô Nhai nhìn Minh Thế Nhân bằng ánh mắt phức tạp.
Trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Hắn không ngờ Minh Thế Nhân lại bỏ ra nhiều công sức để truy tra hành tung của hắn như thế.
“Tứ sư huynh vui là được rồi.” Tư Vô Nhai vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
Minh Thế Nhân cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch rồi nhìn Tư Vô Nhai. “A? Sao sắc mặt đệ có vẻ khó coi quá vậy?”
Tư Vô Nhai trầm mặc.
Minh Thế Nhân cười nói: “Đừng nhỏ mọn vậy chứ. Lần này ta không thua đệ. Bại dưới tay ta một lần không tính là mất mặt.”
Thắng được Tư Vô Nhai khiến Minh Thế Nhân vui vẻ vô cùng.
Hắn có cảm giác vui sướng như tiểu nhân đắc chí.
“Tứ sư huynh, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo.” Tư Vô Nhai nói.
“… Nói đi.”
Không biết tại sao, bây giờ Minh Thế Nhân đang cực kỳ vui vẻ. Nói thật lòng thì hắn không hề chắc chắn được Tư Vô Nhai sẽ xuất hiện ở đây. Hắn hơi có cảm giác mình là mèo mù vớ cá rán.
Tuy nói có một phần nhờ may mắn nhưng kỳ thực may mắn cũng là một loại thực lực nha! Nhất là đối với loại người thông minh giảo hoạt như Tư Vô Nhai…
“Bình chướng Ma Thiên Các bị suy yếu trên diện rộng. Nghe nói là sư phụ lão nhân gia người vì muốn duy trì tu vi nên đã cưỡng ép hấp thu lực lượng bình chướng có phải không?” Tư Vô Nhai hỏi.
Khoảng thời gian này Minh Thế Nhân đâu có mặt ở Ma Thiên Các.
Hắn cũng đã nghe nói chuyện này… nhưng vì chưa tận mắt nhìn thấy nên cũng không phân biệt được thật giả.
“Thật xin lỗi, nếu đệ muốn biết… thì cùng ta về Ma Thiên Các đi thôi.” Minh Thế Nhân nói.
Tư Vô Nhai cười gật đầu. “Không thể không nói, tứ sư huynh đã thay đổi nhiều…”
“Hửm?”
“Ta còn nhớ rõ trước kia, người phản kháng nhiều nhất chính là tứ sư huynh.”
“Trước kia là trước kia. Bây giờ là bây giờ…”
“Vậy tại sao lần trước huynh không động thủ bắt ta trở về?” Tư Vô Nhai nghi hoặc hỏi.
“Bây giờ bắt cũng thế thôi.”
Minh Thế Nhân không thể nói rằng khi ấy thực lực của hắn chưa cho phép.
Tư Vô Nhai cười ha hả thành tiếng. “Đều là đồng môn với nhau, cần gì phải gây khó dễ?”
“Phản đồ chung quy cũng là phản đồ… Đệ hẳn nên cảm thấy may mắn vì hôm nay người đến là ta. Nếu sư phụ tự mình xuất thủ, người có dùng một bàn tay đập đệ thành tro ta cũng không cảm thấy kỳ quái.”
“Tu vi của sư phụ thâm bất khả trắc, ta sao dám hoài nghi… Chỉ là, ta còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, lúc này trở về có chút không cam lòng.”
“Ta mặc kệ đệ còn chuyện gì… Bây giờ đệ phải cùng ta trở về Ma Thiên Các.” Minh Thế Nhân đứng dậy.
Trên người hắn xuất hiện nguyên khí ba động.
Tư Vô Nhai không hề sợ hãi mà vẫn tỉnh táo nói: “Cho dù ta trở về thì sao, có thể thay đổi được hiện trạng của Ma Thiên Các không? Năm năm sau lại sẽ thế nào?”
Đại nạn mười năm của sư phụ vì việc hấp thu năng lượng bình chướng hẳn đã giảm xuống còn năm năm.
Năm năm sau… Ma Thiên Các vẫn sẽ như cũ là đường ai nấy đi. Đạo lý này Tư Vô Nhai không biết đã nói với Minh Thế Nhân bao nhiêu lần!
“Chuyện sau này để sau này tính.” Minh Thế Nhân đáp.
Tư Vô Nhai xem thường nói: “Vậy ta phải bắt chước tứ sư huynh, nói ra một câu đại nghịch bất đạo… Nếu ta không muốn, cho dù là đích thân sư phụ lão nhân gia người tới cũng không làm gì được ta!”
“Phản đồ! Bây giờ ta phải thay sư phụ thanh lý môn hộ!”
Vừa nói xong, Minh Thế Nhân vỗ mạnh một chưởng xuống bàn.
Ầm!
Chiếc bàn vỡ vụn thành bột mịn.
Những đồ vật trên bàn cũng rơi xuống theo, biến thành bã vụn.
Sắc mặt Tư Vô Nhai vẫn lạnh nhạt, không hề nhúc nhích.
Minh Thế Nhân nhướng mày nói: “Cuồng vọng! Đệ cho rằng tu vi của ta vẫn giậm chân tại chỗ hay sao?”
Hắn đánh ra một chưởng!
Điều khiến Minh Thế Nhân không ngờ được là, chưởng ấn đánh thẳng vào lồng ngực Tư Vô Nhai!
Ầm!
Tư Vô Nhai bay ngược ra ngoài, đụng gãy cây cột và cánh cửa gỗ!
“Hả?” Minh Thế Nhân nghi hoặc không hiểu.
Hắn vốn cho rằng mình sẽ đánh bất phân thắng bại với Tư Vô Nhai… Không ngờ Tư Vô Nhai không chỉ không đánh lại mà còn cương ngạnh ăn một chưởng của hắn.
[Ting ! trừng trị Tư Vô Nhai, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Lục Châu ở Ma Thiên Các, đang lĩnh hội Thiên thư trong Đông Các đột nhiên bị tiếng thông báo của Hệ thống làm cho giật mình, chẳng hiểu ra làm sao.
Hắn cẩn thận ngẫm lại… cũng chỉ có Minh Thế Nhân có thể làm được chuyện này.
Thế nhưng điều khiến Lục Châu kỳ quái là, tu vi của Minh Thế Nhân chỉ mới là kim liên khai diệp, sao có thể là đối thủ của Tư Vô Nhai cho được?
Minh Thế Nhân đi về phía Tư Vô Nhai bị đánh bay.
Tư Vô Nhai phun ra một ngụm máu tươi, hắn cố gắng chống đỡ thân thể rồi ngồi dậy.
Sau khi dò xét một lúc, Minh Thế Nhân rốt cuộc cũng minh bạch, Tư Vô Nhai không phải đang ẩn tàng khí tức mà là bị phong bế tu vi.
“Thì ra là bị người ta phong bế tu vi… Thất sư đệ, đệ cũng có ngày hôm nay.” Minh Thế Nhân ngồi trên một chân, quan sát Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai không tức giận, chỉ nói: “Tứ sư huynh đúng là đã mạnh hơn so với trước đây… Chỉ là, nếu tu vi của ta vẫn còn thì huynh vẫn không là đối thủ của ta.”
“Bại tướng dưới tay. Đáng tiếc trên đời này không có hai chữ ‘nếu như’.” Minh Thế Nhân đáp.
“Thôi vậy…” Tư Vô Nhai lắc đầu, tỏ vẻ bình tĩnh. “Thua chính là thua. Tứ sư huynh, cứ hạ thủ đi.”
“Đệ tưởng là ta không dám?”
Minh Thế Nhân dùng một tay tóm lấy cổ áo Tư Vô Nhai, nâng hắn lên.
“Huynh thật sự dám sao?” Tư Vô Nhai không hề nao núng, nhìn thẳng Minh Thế Nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận