Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1715: Thiên thượng nhân gian

Nơi này vẫn hỗn loạn không chịu nổi, mê vụ trên không trung rung động, bốn phương tám hướng đều là thi thể hung thú.
Trần Phu không lập tức rời khỏi thông đạo mà nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, tựa như đang ngửi mùi vị của “nhà”.
Hắn thoả mãn mở mắt, nhìn dáng vẻ cảnh còn người mất xung quanh rồi thở dài một tiếng: “Mọi thứ đều đã thay đổi.”
Trần Phu bước ra khỏi phù văn thông đạo, giang hai tay ra. Từ ngoài ngàn mét bỗng có năm đạo quang hoa bay tới. Hắn cầm lấy chúng, nhét vào túi.
Lục Châu kỳ quái hỏi: “Cái gì thế?”
“Ngọc phù truyền tống.”
Trần Phu bắt lấy cánh tay Lục Châu nói: “Đi thôi.” Hắn bóp nát một ngọc phù.
Lục Châu chợt cảm thấy không gian vặn vẹo, quang hoa lấp loé. Khi mọi thứ ổn định trở lại, hai người đã xuất hiện bên cạnh một cây cự trụ kinh thiên có đường kính ngàn trượng, nhập vào trong mây.
Bóng dáng hai người ẩn trong làn mê vụ. Bên dưới có đàn thú đang lao nhanh, hơn ngàn con hung thú đang tranh đoạt lãnh địa, ra sức chà đạp nhau.
“Nơi này tên là Xích Phấn Nhược, hiện chính là Kê Minh, Thiên Khải Chi Trụ chống đỡ mảnh thiên địa này, nhìn rõ ràng chưa?” Trần Phu khẽ hỏi.
Lục Châu chìm đắm trong vẻ hùng vĩ của Thiên Khải Chi Trụ, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Trần Phu lại bóp nát một khối ngọc phù.
Quang hoa bao phủ, hai người lại xuất hiện trên một đỉnh núi ẩn trong mê vụ, nhìn xuống sơn hà mỹ lệ trước mặt.
Nơi đó cũng có một cây cự trụ đường kính ngàn trượng sừng sững cao ngất vào trong mây, nhưng hung thú thì lại rất ít.
““Nơi này tên là Nhiếp Đề Cách, hiện chính là Bình Đán, Thiên Khải Chi Trụ chống đỡ mảnh thiên địa này, thấy được chứ?” Trần Phu nói.
Lục Châu gật đầu.
Trần Phu lại bóp nát ngọc phù.
Thiên địa xoay chuyển, hai người lại xuất hiện trong hư không.
“Nơi này tên là Đan Át, hiện tại tên là Phá Hiểu. Thiên Khải Chi Trụ cũng chèo chống vùng đất này.” Trần Phu giới thiệu.
Lục Châu hiểu rõ, bèn hỏi: “Ý của ngươi là, tác dụng của Thiên Khải Chi Trụ là chống đỡ thiên địa?”
“Đây chính là sự khởi đầu của thiên can địa chi.” Trần Phu nói.
Ngọc phù vỡ nát, hai người lại xuất hiện trong một khu vực mới.
Lần này bọn họ đứng trên một mảnh đất hoang vu, bốn phía tiêu điều tĩnh mịch, không khí loãng ra, nguyên khí cực ít, rất khó hít thở bình thường.
“Nơi này tên là Chấp Từ, hiện tại chính là Thực Thì.” Trần Phu nói.
Lục Châu bỗng hỏi: “Vì sao danh tự không giống với những chỗ trước đó?”
“Bởi vì đây là tên của Thái Hư.”
“Trước khi đại địa phân tách, thập đại Thiên Khải Chi Trụ chính là Thái Hư!” Trần Phu nói.
Đáp án này khiến Lục Châu kinh ngạc không thôi.
Không bao lâu sau, hai người lại đến một nơi khác. Chỗ này Lục Châu quen thuộc, vừa nhìn thấy tuyệt sát lâm địa của Trấn Nam Hầu, Lục Châu đã nói:
“Đây là Đại Hoang Lạc, tên bây giờ là Ngung Trung.”
Trần Phu nghi hoặc hỏi: “Ngươi từng tới nơi này?”
Lục Châu gật đầu.
“Ngọc phù đã dùng hết, còn lại năm Thiên Khải Chi Trụ, có cần xem tiếp không?”
Lục Châu lắc đầu nói: “Không cần.”
“Một chỗ sau cùng là Đại Uyên Hiến, cũng là nơi trọng yếu nhất. Dù là ta cũng không thể dễ dàng tiến vào.”
“Nếu trước đây nơi này là Thái Hư, vậy Thái Hư bây giờ ở đâu?” Lục Châu hỏi.
Trần Phu trầm mặc mấy giây rồi nói: “Ngẩng đầu lên.”
Trên không trung, mê vụ rung động.
Nhân loại thường nói, bên dưới mê vụ an toàn hơn, ẩn sâu trong mê vụ mới là nơi nguy hiểm nhất… Không phải bởi vì trong đó có hung thú, mà là vì Thái Hư trốn ở nơi đó.
Đây không phải lần đầu tiên Lục Châu đến bí ẩn chi địa. Hắn vẫn luôn cho rằng nơi này rất khó có thể sinh tồn, hắn nghĩ Thái Hư có lẽ ẩn giấu ở một vị trí nào đó trong khu vực trung tâm, được một toà trận pháp cổ che giấu.
Thật không ngờ, Thái Hư ở ngay trên trời.
Trần Phu nói: “Đây là nguyên nhân ta đưa ngươi đi nhìn Thiên Khải Chi Trụ, bởi vì thứ nó chống đỡ không phải là đại địa, mà là Thái Hư.”
Từ lần đầu tiên đến đây, Lục Châu đã nghĩ trên đỉnh Thiên Khải Chi Trụ liên thông đến chỗ nào? Bây giờ đáp án đều đã rõ ràng.
Lục Châu hỏi: “Người trong Thái Hư từng đi tìm ngươi?”
Trần Phu gật đầu nói: “Sứ giả Thái Hư từng có ý định ‘dìu dắt’ ta vào Thái Hư. Nhưng nếu ta đi, Đại Hàn phải làm sao đây? Có được hoà bình không dễ, ta mà đi thiên hạ tất sẽ loạn lạc, máu chảy thành sông.”
Lục Châu nhìn hắn, khẽ nói: “Kỳ thực ngươi không cần phải gánh quá nhiều trách nhiệm trên vai như vậy. Trên đời này không có chuyện thiếu ai là không sống được. Ngươi đi, Đại Hàn đương nhiên sẽ thay đổi, nhưng sẽ dùng một phương pháp khác để tái thiết lập hoà bình. Ngươi chỉ là không muốn thay đổi mà thôi.”
Trần Phu không phản bác, cũng không có cách nào phản bác. Đúng vậy, hắn không thích sự thay đổi.
Lục Châu lại nói: “Huống hồ gì ngươi còn có thập đại đệ tử.”
Trần Phu cười ha hả: “Ta nhớ rõ ngươi cũng có đệ tử. Ngươi có thể bảo đảm bọn hắn tuyệt đối trung thành không?”
Lục Châu từng bị đồ đệ phản bội nên cũng dễ dàng trả lời: “Không thể.”
“Ngươi rất thẳng thắn.” Trần Phu gật đầu, “Ta đồng ý với cách nhìn của ngươi, bọn hắn đều kiêng kỵ thực lực của ta.”
Lục Châu nhớ tới thời điểm vừa xuyên không vào Cơ Thiên Đạo, hắn cũng có tật xấu này.
Từ một góc độ nào đó, nắm đấm có thể dùng để khống chế lòng người, nhưng cứng quá hoá dở. Một khi nắm đấm mất đi hiệu lực thì sự phản phệ sẽ bắt đầu.
So sánh với Cơ Thiên Đạo, Trần Phu còn may mắn hơn vì hắn là người đứng trên đỉnh cao nhất ở tịnh đế thanh liên, không ai có thể rung chuyển địa vị của hắn.
Nhưng bây giờ hắn phải đối mặt với vấn đề hệt như Cơ Thiên Đạo: đại hạn thọ mệnh.
Lục Châu nhìn thấy bóng dáng Cơ Thiên Đạo trong Trần Phu, bèn hỏi: “Vậy ngươi định ứng phó ra sao?”
Đại hạn rồi cũng sẽ đến, mọi việc rốt cuộc sẽ xảy ra. Trần Phu cười, tiếng cười rất thản nhiên.
“Có lẽ ngươi nói đúng, đã đến lúc ta nên thay đổi.”
Lục Châu gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận