Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1944: Thâm tàng bất lộ

Lúc này Nhan Chân Lạc từ bên ngoài đi vào. “Bái kiến Các chủ.”
“Những người khác đâu?” Lục Châu hỏi.
“Huyền Dặc điện khá tự do, mọi người đều đi học tập thêm kiến thức rồi. Nơi này có Phù Văn điện, Đoán Tạo điện, Trận Pháp điện, còn có đủ loại phương pháp tu hành Nho Phật Đạo, đầy đủ hơn cửu liên nhiều.” Nhan Chân Lạc nói.
Lục Châu khẽ gật đầu: “Cũng tốt.”
“Đáng tiếc Các chủ không có thời gian, nếu được Các chủ chỉ điểm thì chúng ta sẽ mạnh hơn rất nhiều.”
Nhìn thập đại đệ tử Ma Thiên Các là biết. Đương nhiên loại sự tình này chỉ có thể ngộ, không thể cầu, tinh lực của một cá nhân có hạn.
“Suýt nữa quên, có Lê đạo thánh đến thăm Các chủ.”
Vừa dứt lời, Lê Xuân từ bên ngoài mỉm cười đi vào, chắp tay nói với Lục Châu: “Lục huynh, mấy ngày không gặp, khí sắc huynh không tệ nha.”
“Có việc gì thế?” Lục Châu hỏi.
“Nghe nói khoảng thời gian này Lục huynh rất nổi tiếng, Huyền Dặc đế quân còn được huynh chỉ điểm, ta hiếu kỳ nên đến xem một chuyến thế nào.” Lê Xuân nói, trong lòng thì tự hỏi Bạch Đế phái người này tới đây là có mục đích gì.
Lục Châu lắc đầu: “Chỉ là thuận miệng nói bậy, không thể gọi là chỉ điểm.”
“Sao có thể là nói bậy được chứ. Hôm qua ta đi gặp đế quân, đế quân vẫn luôn nói không ngừng về bức hoạ kia.” Lê Xuân cười nói, “Bức hoạ thần bí đó đã giúp đế quân lĩnh hội đạo tu hành.”
“Đó chỉ là một bức hoạ phổ thông từ thời kỳ thượng cổ.”
Lê Xuân nghi ngờ nói: “Ta rõ ràng cảm nhận được lực lượng thần bí trong bức hoạ, sao có thể là hàng phổ thông?”
Lục Châu nói: “Nếu nó thật sự phi phàm như thế thì sao Huyền Dặc đế quân lại cho ngươi xem?”
Lê Xuân gật đầu: “Nói cũng đúng.” Phương pháp tu hành là bí mật của mỗi người, sao có thể tuỳ tiện cho người khác xem được?
Ông ông !
Đúng lúc này, phía Huyền Dặc điện truyền tới âm thanh năng lượng cộng hưởng.
Lê Xuân đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên trời. Trên bầu trời Huyền Dặc điện xuất hiện một vầng sáng cực lớn bao phủ toàn bộ đại điện.
Lê Xuân lộ vẻ kinh ngạc, sau đó cao giọng nói: “Chúc mừng đế quân tấn thăng đại đế quân!”
Đám Huyền Giáp Vệ cũng đồng loạt bay ra xem, lộ vẻ kính sợ. Từng tu hành giả khắp Huyền Dặc đều khom người hô to: “Chúc mừng đế quân tấn thăng đại đế quân!”
Đám người Ma Thiên Các đưa mắt nhìn nhau. Thế mà… tấn thăng rồi?
Lê Xuân trở lại trước mặt Lục Châu, bội phục nói: “Lục huynh đúng là thâm tàng bất lộ khiến ta mở rộng tầm mắt!”
Lục Châu hỏi chấm?
“Việc tu hành của đế quân đã dừng bước từ 30.000 năm trước, không ngờ vừa được Lục huynh chỉ điểm lại đột phá ngay! Còn nói đó chỉ là một bức hoạ phổ thông? Ha ha ha, Lục huynh hôm nay chúng ta không say không về, nào, đến hàn xá của ta uống một chén đi.”
Lục Châu nhíu mày nói: “Huyền Dặc đế quân có thể tấn thăng là vì hắn may mắn. Hắn bị vây ở cảnh giới đó 30.000 năm, tích lũy đủ sâu nên bây giờ mới bùng ra, nào phải do lão phu chỉ điểm?”
“Lừa dối, huynh cứ tiếp tục lừa dối đi.”
“Ngươi dù gì cũng là đạo thánh đó.” Biểu tình của Lục Châu trở nên nghiêm túc, “Ngươi tu hành nhiều năm, được tiên hiền dạy bảo không ít, có bao giờ được dạy một buổi mà ngươi đốn ngộ không?”
Nghe vậy Lê Xuân giật mình, ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Nói đùa thôi, Lục huynh đừng để tâm.”
Ông !
Một hư ảnh xuất hiện phía trên Huyền Giáp điện. Đám Huyền Giáp Vệ lập tức khom người nói: “Bái kiến đại đế quân.”
Lê Xuân cũng hành lễ: “Bái kiến đại đế quân.”
Huyền Dặc đế quân không để ý tới bọn hắn mà vọt tới trước mặt Lục Châu, tươi cười nói: “Nhờ có Lục các chủ chỉ điểm mà bản đế quân mới tấn thăng tu vi.”
Lê Xuân hỏi chấm?
Lần này lão phu có nhảy vào sông hoàng hà cũng rửa không sạch.
Kỳ thực thái độ của Huyền Dặc đế quân đối với Lục Châu khiến Lê Xuân không thể nào hiểu nổi. Dù gì địa vị của đế quân thập điện cũng ngang với Bạch Đế kia mà?
Hắn làm sao biết trong lòng Huyền Dặc đế quân, Ma Thần là ân sư, địa vị cao hơn Bạch Đế rất rất nhiều.
Lúc này Huyền Dặc đế quân ho khan một tiếng, khôi phục vẻ uy nghiêm nhìn về phía Lê Xuân: “Lê đạo thánh, vì sao ngươi lại ở đây?”
Lê Xuân cười nói: “Nghe nói Lục huynh rất có tâm đắc và cảm ngộ về đạo tu hành nên ta đến thỉnh giáo một chút.”
Huyền Dặc đế quân nhíu mày nói: “Ngươi cũng xứng?”
Lê Xuân nghi hoặc: “Hả?”
Huyền Dặc đế quân lập tức sửa lời: “Ngươi hãy thường xuyên đi cùng Lục các chủ, giúp hắn nhanh chóng quen thuộc với Huyền Dặc điện.”
Lê Xuân gật đầu: “Xin đế quân yên tâm.”
Huyền Dặc đế quân hài lòng gật đầu, nói với Lục Châu: “Bản đế quân đã nhận lời mời đến đạo trường Nam Ly Sơn, nếu Lục các chủ có thời gian thì có thể đi cùng bản đế quân.”
“Nam Ly Sơn?”
“Xích Đế mời, thịnh tình không thể chối từ.”
Lê Xuân lập tức nói: “Ta có thời gian, ta rất rảnh rỗi!”
Huyền Dặc đế quân cau mày: “Huyền Giáp Vệ còn rất nhiều chuyện cần làm, Lê đạo thánh ở lại đây đi.”
“A?”
Không phải đã bảo ta thường xuyên đi cùng Lục huynh sao?
Huyền Dặc đế quân nói: “Việc này liên quan đến điện thủ chi tranh, Trương Hợp sẽ đi cùng bản đế quân tới đó.”
Lê Xuân minh bạch, đành mất mát nói: “Vâng.”
Nếu đều đi hết thì Huyền Giáp Vệ sẽ chẳng còn ai toạ trấn.
“Không biết Lục các chủ có nguyện ý đi cùng ta không?” Huyền Dặc đế quân hỏi.
Lê Xuân cạn lời.
Ngài lễ phép quá mức rồi đó!
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Đã vậy thì đi xem một chút.”
Cùng lúc đó, ở Nam Ly Sơn.
Nam Ly ở gần Huyền Dặc, là một đạo trường độc lập nằm ở phía nam Thái Hư, do Nam Ly thần quân toạ trấn.
Trên không trung Nam Ly Sơn có mười toà kiến trúc lơ lửng hùng vĩ vô cùng. Nam Ly Sơn không tương tranh với thập điện, chỉ thích kết giao hảo hữu không tranh quyền thế.
Nam Ly thần quân chính là dân bản xứ Thái Hư điển hình.
“Thần quân, người của Xích Đế đến rồi.” Một tu hành giả đứng bên ngoài đạo trường bẩm báo.
Nam Ly thần quân gật đầu, xuất hiện ở bên ngoài đạo trường: “Xích Đế tới rồi à?”
“Xích Đế vẫn ở Viêm Thuỷ Vực, số lượng tu hành giả bên đó không nhiều nên chỉ có Nhật tiên sinh, Đoan Mộc tiên sinh cùng với bốn vị kim cương đến thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận