Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1600

“Chuyện gì xảy ra?”
Ba đạo thân ảnh của Ngu Thượng Nhung hợp nhất, hiện ra trước mặt Trí Vũ Tử, kiếm cương huy động.
Trí Vũ Tử kinh ngạc, không ngừng né tránh, nhưng hắn phát hiện tốc độ của đối phương càng lúc càng nhanh, tựa như đang giam cầm hắn.
Lúc này, kiếm ảnh của Ngu Thượng Nhung đột nhiên tụ tập lại rồi chém xuống.
Trí Vũ Tử có cơ hội thở dốc, song chưởng nâng lên định kẹp lấy Trường Sinh Kiếm.
Trí Văn Tử đột nhiên nhìn thấy phía sau Trường Sinh Kiếm là mười đạo kim sắc lợi nhận, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Trực giác nói cho hắn biết lợi nhận này không đơn giản, lập tức quát lớn: “Mau tránh!”
Xoẹt!
Trí Văn Tử thi triển cương ấn tóm lấy Trí Vũ Tử, kéo hắn lùi về sau.
Tuy vậy, chiều dài của kiếm cương nằm ngoài dự đoán của hai người, một phần kiếm cương vụt qua quần áo của Trí Vũ Tử, tạo thành một vết cắt hoàn mỹ.
Trí Vũ Tử lui về sau mấy mét, cúi đầu nhìn xuống ngực mình. Máu tươi ồ ạt chảy ra. Trí Văn Tử lập tức nâng tay trị liệu cho hắn.
Vụt.
Trường Sinh Kiếm tra vào vỏ. Ngu Thượng Nhung vẫn mỉm cười nhìn Trí Vũ Tử, khẽ nói:
“Cũng chỉ có thế.”
Với tính tình của Trí Vũ Tử đương nhiên không thể nhịn được, nhưng trước đó hắn đã đồng ý với đại ca sẽ không hành động theo cảm tính.
Trí Vũ Tử lạnh giọng nói: “Thì ra là người kim liên giới, lại dám đến thanh liên giới giễu võ giương oai.”
Tại thanh liên giới, hầu hết mọi người đều biết phía đối diện có tu vi yếu kém, chẳng hạn như hồng liên, kim liên. Tu hành giả dưới cấp chân nhân đã từng lén lút đến đó, chỉ là không dám bày ra pháp thân và cương khí, sợ bị cân bằng giả phát hiện và xoá sổ.
Trâu Bình cũng lộ vẻ kinh ngạc, cười một tiếng:
“Bằng hữu kim liên giới, không nên gấp gáp động thủ. Tây tướng quân thật sự do các ngươi giết sao?”
Trí Văn Tử quay đầu nói với Trâu Bình: “Đây chính là chứng cứ.”
Hắn mở lòng bàn tay ra, một đoàn bột phấn bay về phía thi thể Tây Khất Thuật. Bột phấn toả ra huỳnh quang trông rất đẹp mắt, sau đó lại bay lên, lấp lánh như sao trời, từ từ bay về phía Minh Thế Nhân và Ngu Thượng Nhung.
Minh Thế Nhân vung tay áo, bột phấn bị thổi bay đi. Ngu Thượng Nhung có cương khí hộ thể, trực tiếp bắn ngược bột phấn ra ngoài.
Thứ đã chạm vào thi thể lại bay lên người mình, Minh Thế Nhân và Ngu Thượng Nhung đương nhiên không muốn để nó chạm vào.
Trí Văn Tử nhìn đám bột phấn, bật cười ha hả: “Sao hả?”
Trâu Bình nghi hoặc nói: “Là bột phấn Khí Mệnh Châu?”
Hắn không ngờ Trí Văn Tử lại dám đem Khí Mệnh Châu ra dùng. Món đồ này không rẻ chút nào.
“Đúng là bột phấn Khí Mệnh Châu, hẳn Trâu tướng quân biết rõ công hiệu của nó. Nó có thể nắm bắt được khí tức lưu lại, chỉ cần có người tiếp xúc với Tây tướng quân thì bột phấn Khí Mệnh Châu chắc chắn sẽ tìm ra được.” Trí Văn Tử nói.
Hơn trăm con chiến mã trở nên kích động, tựa như đã sẵn sàng lao vọt tới.
Nhưng mà…
Minh Thế Nhân khinh thường nói: “Tào lao. Triệu Dục cũng từng tiếp xúc với hắn, ngươi cũng vậy, sao không thấy thứ đồ chơi này bay tới?”
“Ngươi không hiểu gì về Khí Mệnh Châu cả, không cần phải xảo biện làm gì.” Trí Văn Tử đã phát hiện người này là tên vô lại. Đối với vô lại thì chẳng cần phải nói nhiều đạo lý làm gì.
Triệu Dục đột nhiên lớn tiếng quát: “Ai dám động?”
Hắn giơ một tấm lệnh bài lên cao, lệnh bài toả kim quang chói mắt.
Trâu Bình nhíu mày, Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử cũng nhíu mày.
“Kim bài đặc cách của Tần Đế bệ hạ?”
Nhìn thấy kim bài này, trên không trung không một người nào dám động.
Triệu Dục lớn tiếng nói rõ ràng rành mạch: “Coi như có chút ánh mắt. Hiện tại ta ra lệnh cho các ngươi… Cút!”
Đám người Ma Thiên Các nhìn lệnh bài lập loè kim quang, tuy không rõ nó đại biểu cho cái gì nhưng vẫn có thể thông qua nét mặt của Trí Văn Tử để phán đoán ít nhiều.
Khổng Văn đã nghe nói tới lai lịch của nó, bèn thấp giọng giải thích:
“Nghe nói Tần Đế có bốn khối lệnh bài, ban cho bốn người. Nghe đồn có một khối ban cho Thích phu nhân.”
“Thích phu nhân?” Minh Thế Nhân nghi hoặc.
“Là mẫu thân của Triệu công tử.” Khổng Văn đáp.
“Món đồ này rất lợi hại?”
“Đâu chỉ lợi hại.” Khổng Văn thấp giọng nói, “Tu hành giới từng có lời đồn, người cầm kim bài này không khác gì Tần Đế, có thể tự do ra vào hoàng cung, miễn quỳ, miễn tử, mọi thứ đều được ưu tiên.”
Đám người nghe mà kinh ngạc không thôi, đồng loạt nhìn về phía Trí Văn Tử.
Trí Văn Tử đầu tiên là giật mình, sau đó lại mỉm cười nói: “Không ngờ khối kim bài này thật sự nằm trong tay Triệu công tử.”
Triệu Dục lạnh lùng nói: “Cút.”
“Thật là trùng hợp, bệ hạ có lệnh thu hồi kim bài đã ban!”
Trí Văn Tử vung tay, đám tu hành giả đứng quanh phi liễn lập tức vọt xuống, lăng không lơ lửng trên bầu trời Triệu phủ, vận sức chờ phát động.
Biến hoá bất ngờ khiến Triệu Dục kinh ngạc, tức giận quát: “Ngươi dám?!”
Trí Văn Tử chắp tay cười nói: “Triệu công tử, sau khi thu hồi kim bài ta sẽ tự mình đi thỉnh tội với bệ hạ. Ngươi có lời gì muốn cáo trạng thì cứ đến tìm bệ hạ mà nói.”
Nói xong Trí Văn Tử quay đầu nhìn Trâu Bình: “Trâu tướng quân, sự thật đã rõ ràng.”
Trâu Bình gật đầu nói: “Mạt tướng tuân theo ý chỉ của bệ hạ.”
Hắn vung tay lên, đám phi kỵ đồng thời chuyển động. Động tác của bọn hắn chỉnh tề và nhất trí, từ tư thế đến cách ăn mặc đều thống nhất với nhau.
Đám phi kỵ bay lướt về phía trước tựa như Triệu phủ là chiến trường sắp tới của bọn hắn.
“Ngươi !”
Triệu Dục tức giận không kìm được. Kim bài là thủ đoạn cuối cùng của hắn, nếu ngay cả thứ này cũng không còn tác dụng thì hắn thật sự hết cách rồi. Đồng thời hắn cũng đã chứng minh được một việc là cho tới bây giờ Tần Đế cũng chưa từng quan tâm đến hắn.
Hắn vừa cảm thấy buồn cười vừa bi ai. Nếu đã không xem mẹ con hắn là quan trọng thì sao không giết luôn cho rồi? Tần Đế làm vậy có ý nghĩa gì không?
Lúc này, ba tên phi kỵ hoá thành ba đạo hư ảnh vọt xuống, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta phải tặc lưỡi.
Mục tiêu của bọn hắn chính là Minh Thế Nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận