Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 350: Giết hoàng tử

Sau khi Lục Châu bộc phát xong lực lượng phi phàm, hắn không còn đủ năng lượng để lên cao hơn nữa, bèn chậm rãi hạ xuống.
Tầm nhìn dần dần khôi phục.
Lục Châu ngay lập tức nhìn về phía lầu các bên kia sông, thấy thân hình Ngu Thượng Nhung và Tư Vô Nhai đang lướt nhanh như thiểm điện.
“Bạch Trạch.”
Bạch Trạch đạp mây nhanh chóng lao vụt đến, đón lấy Lục Châu.
Lục Châu quay đầu lại nói với đám người Ma Thiên Các: “Việc còn lại giao cho các ngươi.”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Hiện tại trong Thuận Thiên Uyển có Minh Thế Nhân, Lãnh La, Giang Ái Kiếm, Tiểu Diên Nhi và toạ kỵ Bệ Ngạn.
Thập đại tướng quân đã chết, những người còn lại đều không đáng sợ!
Lục Châu khống chế Bạch Trạch tức tốc đuổi theo phương hướng Ngu Thượng Nhung và Tư Vô Nhai bỏ trốn.
Khi bay ngang qua lầu các, Lục Châu giảm tốc độ nhìn lướt qua cảnh tượng bên dưới.
Có một người nằm dưới mặt đất, cánh tay giơ lên cao chỉ lên trời, trên cánh tay đã nhuốm đầy máu tươi, miệng thì thào: “Giáo chủ… ngài không có việc gì thì tốt quá…”
Lục Châu không có thời gian phản ứng người này, nhanh chóng lao vọt về phía trước.
Không biết Tư Vô Nhai làm cách nào mà có thể khiến cho nhiều người khăng khăng một mực với hắn như vậy…
Trên bầu trời xa xăm đột nhiên xuất hiện một chú chim truyền tin lả lướt bay tới. Chú chim hạ xuống, mổ nhẹ vào ngón tay của người kia rồi bay đi.
Một lát sau, thân ảnh Diệp Tri Hành quỷ mị xuất hiện, kẹp lấy người đó rồi nhoáng một cái lại biến mất.
Trong Thuận Thiên Uyển.
Bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Sau khi Bệ Ngạn điều động được nguyên khí, hai lỗ mũi của nó toát ra từng luồng hơi thở, trông như lúc nào cũng có thể nổi điên ủi người ta.
Biết được sự cường đại của nó, đám binh lính và tu hành giả xung quanh, kể cả hắc kỵ, cũng không dám khinh thường vọng động.
“Đừng nhúc nhích, ngoan nào.” Tiểu Diên Nhi vỗ về Bệ Ngạn.
Bệ Ngạn vẫn ngồi yên rất ngoan ngoãn, đầu ngẩng cao đầy kiêu ngạo, chẳng thèo để kẻ địch vào mắt.
Đúng thật là nhìn đời bằng hai cái lỗ mũi.
Lãnh La, Minh Thế Nhân và Giang Ái Kiếm lần lượt gọi ra pháp thân…
Bát diệp Lãnh La!
Ách… tam diệp Minh Thế Nhân!
Ngũ diệp Giang Ái Kiếm!
Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi đưa mắt nhìn sang rồi xem như không thấy, liếc nhìn về phía khác.
Sau đó ba toà pháp thân tiêu tán.
Có xuất ra nhiều pháp thân hơn nữa cũng không thể rung động mọi người bằng toà pháp thân bát diệp kim liên.
Minh Thế Nhân và Giang Ái Kiếm đều thấy hơi hối hận vì đã để gọi pháp thân ra.
“Đừng nhìn ta như vậy, ngũ diệp của ngươi thì giỏi lắm sao?” Minh Thế Nhân trợn mắt nhìn Giang Ái Kiếm.
“Phải phải phải… ngươi lợi hại, ta chịu thua, chịu thua…” Giang Ái Kiếm gật đầu.
Hắn không hề nói giỡn. Loại chiến đấu xuất kỳ bất ý, lấy tam diệp chém giết ngũ diệp như Minh Thế Nhân, Giang Ái Kiếm tự nhận mình không làm được.
Tự nhận thua cũng chẳng có gì là mất mặt. Huống hồ nơi này còn có bát diệp Lãnh La.
Cho dù những người khác có bao nhiêu diệp đi nữa thì cũng chỉ làm nền cho bát diệp.
Tuy Lãnh La chưa hoàn toàn khôi phục tu vi nhưng gọi pháp thân ra trong giây lát thì chẳng có gì khó.
Hắn hững hờ nhìn thi thể Mạc Ly nằm dưới đất.
Giang Ái Kiếm đi tới bên cạnh Lãnh La, nhìn Mạc Ly đầy ghét bỏ. “Thật thảm…”
“Thảm sao?”
“Ừ, rất thảm…”
Lãnh La đột nhiên giơ tay lên, thanh kiếm trên tay hắn còn nhuộm không ít máu của Mạc Ly.
Giang Ái Kiếm không hiểu Lãnh La định làm gì, bèn lui lại một bước.
Trong tay Lãnh La toát ra nguyên khí cuồn cuộn, ngưng khí thành cương. Cương khí màu vàng vờn quanh thanh kiếm rồi không ngừng đâm vào thi thể Mạc Ly.
“Ối…”
Giang Ái Kiếm quay đầu đi.
Tình cảnh này tốt hơn hết là đừng nhìn! Còn nhìn nữa chắc tâm hồn ta đóng băng luôn mất!
Khắp thiên hạ này chắc chỉ có mình Lãnh La có thể làm ra chuyện như vậy.
Soạt soạt soạt!
Mấy đạo cương khí không ngừng giày vò thi thể Mạc Ly. Đây đúng thật là chém thành tám khối, nghiền xương thành tro.
Đám người xung quanh nhìn cảnh tượng này mà tê cứng cả da đầu, lông tơ dựng đứng.
Quả thật Lãnh La và Mạc Ly là kẻ thù không đội trời chung. Mạc Ly khống chế Lãnh La suốt nhiều năm, đã làm không biết bao nhiêu chuyện buồn nôn cho nàng ta, có chém thành tám khối cũng chưa đủ để bình ổn thù hận trong lòng hắn.
Khoé môi nhị hoàng tử Lưu Hoán khẽ run rẩy.
“Ngươi.. ngươi…” Lưu Hoán nói không ra lời. Sắc mặt hắn tái nhợt, toàn thân vô lực.
Sau khi hành hạ thi thể Mạc Ly xong, Lãnh La không thèm thu hồi thanh kiếm, chỉ xoay người sửa sang lại quần áo như thể chuyện gì cũng chưa phát sinh, đồng thời mở miệng giải thích:
“Loại đại vu như vậy cần phải thận trọng xử lý. Nếu để ả bị người khác điều khiển thành khôi lỗi hoặc phục sinh lại thì sẽ rất đau đầu.”
Hầy, khỏi cần giải thích.
Ta tin ngươi được chưa?
Giang Ái Kiếm liên tục gật gù, sau đó đứng cách xa Lãnh La một chút.
“Phạm Tu Văn, nếu ngươi không có lời giải thích thoả đáng…” Lưu Hoán không nhịn được nữa bèn buông lời uy hiếp.
“Lãnh mỗ làm việc còn phải giải thích với ngươi à?” Lãnh La đáp.
“Lãnh mỗ?” Lưu Hoán ngơ ngác hỏi lại.
Giang Ái Kiếm nhặt một thanh bội đao dưới đất lên, khẽ búng ngón tay vào lưỡi kiếm. Nghe được thanh âm thanh thuý phát ra, hắn nở nụ cười hài lòng, sau đó mới lên tiếng giải thích:
“Nhị hoàng tử điện hạ, vị này mà ngươi cũng không biết sao? Hắn chính là Lãnh La, ba trăm năm trước từng đứng đầu trên Hắc Bảng, danh chấn một thời.”
Mọi người đều cả kinh.
Đám bộ hạ cũ trong hắc kỵ cũng chỉ biết Phạm Tu Văn, không hề biết đến sự tồn tại của Lãnh La.
Sau khi tứ đại hắc kỵ chết, trong Hắc kỵ doanh không còn một người nào biết thân phận thật sự của Phạm Tu Văn chính là Lãnh La.
Đám hắc kỵ còn lại vẻ mặt ngơ ngác… Thủ lĩnh hắc kỵ không phải là hàng giả do Mạc Ly nâng đỡ thượng vị hay sao? Vì cái gì bây giờ lại biến thành Lãnh La rồi?!
Nhưng phân tích những thứ này thì có tác dụng gì? Pháp thân bát diệp đã đủ để chứng minh thân phận của hắn.
Ánh mắt nhị hoàng tử Lưu Hoán như muốn toé lửa nhìn chằm chằm hai người: “Lãnh La thì đã sao? Giết Ly phi… thì phải đền mạng!”
Giang Ái Kiếm cười nói:
“Có vẻ như ngươi rất thích nắm giữ vận mệnh người khác?”
“Đúng vậy! Giang Ái Kiếm, bổn vương sẽ không tha cho ngươi.”
“Đừng nha… ta rất là sợ chết đó! Nhị điện hạ đừng chấp nhặt với ta…” Giang Ái Kiếm bày ra vẻ mặt sợ hãi bước đến gần Lưu Hoán.
Nghe Giang Ái Kiếm nói thế, Lưu Hoán càng thêm khinh thường, cảm giác sợ hãi đối với pháp thân bát diệp của Lãnh La đã giảm đi phân nửa.
“Quỳ xuống cho bản vương!” Hắn chỉ vào mặt Giang Ái Kiếm nói.
Giang Ái Kiếm không hề tức giận mà còn tươi cười hớn hở.
Minh Thế Nhân thấy thế bèn mắng: “Nói lời vô dụng với hắn làm gì? Cứ đánh cho một trận rồi chờ sư phụ trở về xử lý hắn!”
Giang Ái Kiếm đi đến trước mặt Lưu Hoán. Lưu Hoán khẽ phất ống tay áo. “Quỳ xuống!”
“Được.”
Soạt!
Lại là tiếng đao đâm vào cơ thể, rất đặc biệt, rất thanh thuý, cũng rất dễ dàng nhận ra.
Trong nháy mắt, các tướng sĩ xung quanh tức giận đến đỏ mắt. Rốt cuộc bọn họ cũng đã hiểu tại sao Giang Ái Kiếm lại nhặt thanh bội đao kia lên.
Chính là vì giây phút này đây.
Bội đao hoàn toàn đâm xuyên qua lồng ngực nhị hoàng tử, mũi đao lộ ra ở sau lưng hắn.
Lưu Hoán trừng to mắt nhìn Giang Ái Kiếm… vẻ mặt kinh hãi đến mức không thốt nên lời.
Trong mắt Giang Ái Kiếm đầy ý cười, hai tay nắm chặt chuôi đao vững vàng nhấn sâu lưỡi đao vào thân thể Lưu Hoán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận