Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 441

Đám tu hành giả xung quanh bu lại giơ ngón tay cái lên nói với Lục Châu.
“Bội phục, bội phục, lão tiên sinh dám dùng khẩu khí như thế để nói chuyện với nhị thủ toạ Thanh Long Điện của U Minh Giáo.”
“Lão tiên sinh, chúng ta chỉ là người ngoài cuộc, ngài hỏi nhiều như vậy làm gì, coi chừng dẫn lửa thiêu thân đó.”
“Nói cũng có lý… ở nơi này chúng ta có ăn có uống, bọn họ đánh nhau thì mặc kệ bọn họ, chúng ta cũng không quan tâm ai cai quản thiên hạ, chỉ cần cho chúng ta ăn uống no đủ là được.”
Xem ra đa số các tu hành giả đều tỏ thái độ chuyện không liên quan đến mình. Vấn đề là loại cục diện thế này làm gì có ai có can đảm đứng ra đối lập với U Minh Giáo.
Lục Châu không để ý tới đám tu hành giả cấp thấp này. Mục tiêu của hắn là bắt lại Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải. Những chuyện khác không cần phải quan tâm.
Thẩm Lương Thọ đứng cách đó không xa, vẻ mặt khó xử nói: “Lão tiên sinh, chuyện của chúng ta…”
“Lão phu luôn tuân thủ hứa hẹn.”
“Đa tạ lão tiên sinh.” Thẩm Lương Thọ khom người.
Lục Châu biết Thẩm Lương Thọ ở bên cạnh mình chính là vì muốn có người che chở. Hiện nay Lương Châu Thành nguy cơ tứ phía, không ai dám chắc kẻ chết tiếp theo có phải là mình hay không.
Trời chạng vạng tối.
Một đạo sóng âm càn quét khắp cả doanh địa.
“Dị tộc xâm lấn, toàn bộ tu hành giả U Minh Giáo từ Phạn Hải cảnh trở lên mau đi theo ta.”
Vu Hồng cùng pháp thân của hắn lướt ngang trên không trung. Pháp thân cao bốn trượng đập vào mắt mọi người.
Các tu hành giả U Minh Giáo lập tức bay lên, theo sau Vu Hồng bay về tường thành phía tây Lương Châu Thành.
“Dị tộc xâm lấn?” Sắc mặt Thẩm Lương Thọ khẽ biến.
Tiểu Diên Nhi nhìn theo bóng rất nhiều tu hành giả đang bay lên không trung, trong lòng có hơi căng thẳng.
Tuy nàng là cao thủ Nguyên Thần cảnh, là cửu đệ tử Ma Thiên Các nhưng nàng chưa từng thấy tràng cảnh chiến tranh thế này bao giờ. Nàng hoảng hốt nắm lấy cánh tay Lục Châu.
Lục Châu vuốt râu nói: “Đừng sợ.”
Ngoài mặt hắn tỏ ra rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại âm thầm than thở, biết thế đã mang Minh Thế Nhân theo.
Tiểu nha đầu vẫn là đứa trẻ thiếu khuyết kinh nghiệm.
Đám người xung quanh kinh hô một tiếng, chỉ tay lên bầu trời nơi có gần ngàn tên tu hành giả đang phi hành.
Lúc này tường thành phía tây đã đứng đầy tu hành giả.
“Chiến tranh chính là thế này đây… hầy…”
Có người thở dài, có người kinh ngạc. Trên đời này vĩnh viễn có những kẻ thích xem náo nhiệt.
Trong Lương Châu Thành, rất nhiều giáo chúng U Minh Giáo đang chạy băng băng trên đường khiến mặt đất không ngừng rung động, khiến lòng người bàng hoàng không thôi.
Ông!
Ông!
Trên tường thành bắt đầu xuất hiện vô số pháp thân.
“Pháp thân cao bảy trượng, cao thủ lục diệp! Ông trời ơi !”
Pháp thân bảy trượng cao hơn cả thành trì. Cho dù tường thành có sừng sững hùng vĩ cỡ nào cũng không che lấp được quang mang do pháp thân tạo ra.
“Đúng là có dị tộc!”
Đám người nhìn lên bầu trời.
Đối diện toà pháp thân cao lớn kia có một thân ảnh màu đen trông như con sói đang không ngừng công kích xung quanh pháp thân.
“Người Nhu Lợi quốc!”
Có người Nhu Lợi, đương nhiên cũng sẽ có người Lâu Lan.
Thẩm Lương Thọ nhìn quanh bốn phía rồi hạ giọng nói: “Lão tiên sinh, U Minh Giáo không còn hơi sức đâu bận tâm đến chúng ta. Đây là cơ hội tốt để rời đi.”
Lục Châu nhìn hắn một cái, không nói gì.
Thẩm Lương Thọ đương nhiên rất muốn bỏ chạy, nhưng với tình hình hiện tại của hắn, vừa bước ra ngoài sẽ bị loạn đao chém chết.
Có người lại cất cao giọng nói:
“Pháp thân cao bảy trượng hẳn là tứ đại hộ pháp U Minh Giáo, có thể là Địch Thanh hoặc Dương Viêm…”
“Đứng đây xem không đã ghiền gì hết!”
Vù!
Có người lăng không bay lên nóc một toà lầu các bên cạnh, cũng có người bay lên đỉnh mấy cây đại thụ cao chọc trời để quan sát.
Dị tộc đột nhiên xuất hiện khiến rất nhiều tu hành giả U Minh Giáo trong doanh địa không kịp trở tay.
Hơn ngàn tên tu hành giả đứng trên tường thành phòng ngừa địch nhân xâm nhập, đồng thời khởi động trận pháp cỡ nhỏ trên tường thành, không ngừng công kích đám người dị tộc đang có ý đồ xâm lấn trên không trung.
Binh sĩ dưới thành thì bận rộn củng cố tường thành và cổng thành, đồng thời tiến hành chi viện, trợ cấp và trị liệu cho các tu hành giả.
Sau khi các tu hành giả quyết chiến một trận thì mới đến lượt cuộc chiến của người bình thường nổ ra. Chiến tranh giữa các nước, trừ trường hợp bất đắc dĩ ra thì hầu như kẻ phải xông pha chiến đấu vĩnh viễn là tu hành giả. Đây chính là bản sự của Đại Viêm, đồng thời cũng là phương thức chiến đấu cơ bản trong tu hành giới.
Nhìn tu hành giả bay đầy trời, thỉnh thoảng lại có người rơi xuống, Thẩm Lương Thọ tán thán không thôi.
“Lão tiên sinh, Thẩm mỗ có một vấn đề muốn thỉnh giáo, không biết có nên nói hay không?” Thẩm Lương Thọ cả gan hỏi.
“Nói đi.”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa quan sát cuộc chiến trên tường thành.
Quân phòng hộ Lương Châu Thành đã bị U Minh Giáo hạ gục từ trước, bây giờ người chiến đấu với dị tộc toàn bộ đều là người U Minh Giáo.
Chỉ là, đáng lẽ ra điều này phải nằm trong tính toán của Tư Vô Nhai mới đúng. Sao bọn họ lại có vẻ hoảng hốt và lực bất tòng tâm như vậy? Là cố ý sao?
“Có phải lão tiên sinh đến từ La Tông không?”
“Tại sao lại nói vậy?”
“La Tông thiện về xạ kích, trong tông môn có rất nhiều cao thủ bắn cung. Tổ sư gia La Tông lại càng là tuyệt đỉnh cao thủ về xạ thuật, từng dùng một tiễn đánh giết cao giai hung thú trong Thiên Tiệm Sâm Lâm.” Thẩm Lương Thọ cung kính nói. Mỗi lần nhớ lại một tiễn của Lục Châu trong lòng hắn lại thấy sợ hãi.
“Khắp thiên hạ này, người có xạ thuật cao minh nhiều vô số kể. Như La Tông cũng không đáng nhắc đến.” Lục Châu đáp.
Thẩm Lương Thọ không còn gì để nói. Có thể bỡn cợt La Tông không đáng một đồng như vậy, khẩu khí không phải lớn bình thường nha.
Nhưng hắn nào dám biểu hiện ra ngoài, chỉ nói: “Lão tiên sinh, sao ngài không đứng ra đánh giết dị tộc?”
Thẩm Lương Thọ là cao thủ ngũ diệp còn không chịu nổi một mũi tên. Nếu lão tiên sinh toàn lực ứng phó, ra tay bắt vua của đối phương thì sẽ cải biến toàn bộ chiến cuộc.
Cho dù Thẩm Lương Thọ vì mưu cầu lợi ích nên làm ra một số chuyện xấu xa, nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy đám người dị tộc đặt chân vào Đại Viêm.
Lục Châu quan sát cuộc chiến trên tường thành, không đáp lời hắn. Nếu làm như vậy Lục Châu tất phải bại lộ bản thân, đến lúc đó làm sao còn mong bắt được Vu Chính Hải hoặc Tư Vô Nhai nữa.
Lục Châu quyết định không vội vã hành động. “Thực lực của U Minh Giáo đủ để ứng phó với đám dị tộc này.”
Thẩm Lương Thọ không dám nói gì nữa.
Tiểu Diên Nhi ôm cánh tay Lục Châu, cảm giác căng thẳng từ từ biến mất, nàng lại nổi lòng hiếu kỳ. “Sư phụ, con muốn đi xem.”
Lục Châu cũng có ý nghĩ này, bèn nói: “Đi thôi.”
Hai người nhanh chóng bước về phía tường thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận