Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1309

Hạ Tranh Vanh là tháp chủ Hắc Tháp, không thể bởi vì Lục Châu đánh bại hắn mà cho rằng hắn không mạnh.
Dưới trạng thái Thái Huyền chi lực dùng mãi không tận, Lục Châu phải sử dụng mười chưởng Thái Huyền chi lực liên tiếp mới đánh hạ được một Mệnh Cách của hắn, có thể thấy tu vi người này cao thâm đến mức nào.
Quốc sư Đại Minh vương đình Công Tôn Viễn Huyền chỉ ăn một chưởng Thái Huyền chi lực đã không chịu nổi, cùng là mười hai Mệnh Cách nhưng hai người bọn họ lại chênh lệch đến một trời một vực.
Mà vị đệ nhất cao thủ này lại còn có hy vọng vượt qua Hạ Tranh Vanh?
“Trong ba trăm năm từ một Mệnh Cách lên mười Mệnh Cách là rất khó. Hơn nữa về phương diện kiếm đạo hắn còn có tao nghệ rất sâu, hắn tự sáng tạo ra một bộ kiếm đạo tên là Vô Cực Kiếm Đạo.” Lục Thiên Sơn nói.
“Vô Cực Kiếm Đạo?”
Cái tên này nghe rất doạ người, chắc là cao thủ thật rồi.
Lục Châu bắt đầu suy nghĩ xem nên ứng phó với đối phương ra sao để có hiệu quả tốt nhất, cùng lắm thì ném ra một tấm Một Kích Chí Mạng, hẳn là có thể trấn trụ đối phương.
Trương công công mỉm cười nói:
“Vô Cực Kiếm Đạo chỉ có mình hắn có thể thi triển. An Sắt dũng sĩ có đủ loại Mệnh Cách với nhiều chủng loại phong phú, không hề trùng lặp. Làm người ta kính nể nhất chính là, hắn chỉ có một viên Mệnh Cách sơ cấp, còn lại đều là trung cấp và cao cấp. Cùng là mười Mệnh Cách cũng phải thua dưới kiếm của hắn.”
Giọng của Trương công công bén nhọn mà nhẹ nhàng, tựa như đang nghe hát hí khúc, thỉnh thoảng còn làm ra động tác lan hoa chỉ.
- Giải thích, lan hoa chỉ là động tác đầu ngón giữa chạm vào đầu ngón cái, các ngón tay còn lại giương lên tạo thành hình hoa lan, thường nhìn thấy ở nữ nhân cổ đại. Hết giải thích.
“Thiên Giới Bà Sa muốn phân cao thấp phải xem Mệnh Cách. Ba tháng trước, An Sắt dũng sĩ từng đến tây bộ thảo nguyên, chém giết thủ lĩnh man di là cao thủ mười một Mệnh Cách. An Sắt dũng dĩ lập công lao rất lớn, là cánh tay phải đắc lực nhất của bệ hạ.”
Lục Thiên Sơn gật đầu nói:
“Đúng vậy, ta đã đấu với tên man di kia nhiều năm, không ngờ hắn lại bị An Sắt giết chết, thật đúng là cao thủ tu hành hiếm thấy.”
Trương công công nâng bàn tay làm dáng lan hoa chỉ lên, nhẹ nhàng nói:
“Lục tướng quân, ngài biết một mà không biết hai, An Sắt dũng sĩ có thể giết cường giả mười một Mệnh Cách, thậm chí so chiêu với mười hai Mệnh Cách mà không rơi vào thế hạ phong, không chỉ bởi vì Vô Cực Kiếm Đạo mà còn vì hắn có một viên Mệnh Cách đến từ bí ẩn chi địa. Sư phụ An Sắt là tông chủ Ám Hồn Tông, trước kia từng tham dự vào kế hoạch Thái Hư, thu hoạch được viên Mệnh Cách này. Tông chủ Ám Hồn Tông mang Mệnh Cách về nhưng đã bị trọng thương, cuối cùng bỏ mạng, viên Mệnh Cách kia giao lại cho đồ đệ đắc ý nhất của hắn, cũng chính là An Sắt dũng sĩ.”
Lời này khiến Lục Châu cảm thấy hứng thú.
“Mệnh Cách gì?” Lục Châu hỏi.
Trương công công đáp: “Không ai biết cả, bởi vì người từng nhìn thấy hắn thi triển lực lượng Mệnh Cách này đều đã chết sạch. An Sắt dũng sĩ cực kỳ khôn khéo, sẽ không đi trêu chọc cao thủ mười hai Mệnh Cách, thế nên không ai có thể làm gì được hắn.”
Lục Thiên Sơn hừ lạnh một tiếng:
“Thế sao bây giờ hắn lại có dũng khí khiêu chiến Lục các chủ?”
“Việc này…”
Trương công công tỉnh táo lại, khom người nói: “Hẳn là ý chỉ của bệ hạ.”
Lục Thiên Sơn trừng mắt nhìn hắn một cái rồi tiến về phía trước.
Vừa đi được mấy thước, An Sắt đã mở mắt, hư ảnh nhoáng lên xuất hiện trước mặt Lục Thiên Sơn, chậm rãi nói:
“Ta phụng ý chỉ của bệ hạ, lấy đầu Lục Thiên Sơn ngươi. Trước khi chết ngươi còn di ngôn gì không?”
Trong mắt hắn, Lục Thiên Sơn đã là người chết.
Hoàng đế Mục Nhĩ Thiếp không định giết Lục Thiên Sơn để tránh bị mang tiếng qua cầu rút ván, nhưng Lục Thiên Sơn ương ngạnh xông vào vương đình, không cho hoàng thất mặt mũi thì lại là chuyện khác.
Lục Thiên Sơn nói: “Bản tướng quân muốn gặp bệ hạ một lần…”
An Sắt mỉm cười nói: “Nếu đã biết thân phận của ta thì đừng lãng phí thời gian. Ta đã ghi nhận di ngôn của ngươi, chờ sau khi ngươi chết, ta sẽ mang đầu ngươi đến trước mặt bệ hạ phục mệnh.”
“Thôi đừng có trang bức nữa, vị này chính là...” Lục Thiên Sơn chỉ tay về phía Lục Châu.
Nhưng lời còn chưa nói xong, bội kiếm trên người An Sắt đã đánh ra mấy trăm đạo kiếm cương toả quang mang chói mắt, dùng tốc độ quỷ dị bay vọt về phía Lục Thiên Sơn.
Lục Thiên Sơn không thể không đánh bay đám kiếm cương đông như ruồi bọ, nhưng càng đánh thì kiếm cương lại càng biến ra nhiều hơn, tựa như một đàn châu chấu muốn nuốt chửng hắn.
Lực khống chế rất kinh người.
An Sắt đột nhiên lao xuống, cương khí chấn động. Lục Thiên Sơn lăng không xoay chuyển lùi về sau, sắc mặt trắng bệch. Kiếm cương đầy trời cũng tan biến trong khoảnh khắc.
“Lục tướng quân quát tháo phong vân, hoá ra cũng chỉ có như thế.” An Sắt nói.
Lục Thiên Sơn đã nén giận rất lâu, nay bị câu nói này của An Sắt chọc giận, hắn lập tức mất đi lý trí xông thẳng tới, từng bước chân nện xuống đất ầm ầm ầm như một con gấu lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận