Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1795: Không phải địch thì là bạn

Lão giả hít sâu một hơi, thở dài nói: “Không ngờ ngươi lại quên mất ta. Nhớ năm đó ta tung hoành hắc liên, cũng chỉ có ngươi đè ép được ta. Chẳng lẽ ngươi đều đã quên thật rồi?”
“Vậy nên… ngươi là ai?” Lục Châu tiếp tục hỏi.
Lão giả trầm mặc.
Hắn đánh bạo đi tới trước mặt Lục Châu, nhìn trái rồi lại nhìn phải, sau đó thở dài một tiếng: “Ta không có nhận nhầm người, ngươi chính là Lục Thiên Thông!”
Hắn nhấc tay lên muốn ôm lấy Lục Châu.
Lục Châu vọt về sau cách đó mười mét, vung chưởng mắng: “Đường đường là đại thánh nhân mà lại ti tiện như vậy! Nhận của lão phu một chưởng!”
Vù! Chưởng ấn lập loè kim quang bay tới.
Vù!
Lão giả cau mày nói: “Vì sao lại là kim sắc?”
Trong ấn tượng của hắn, Lục Thiên Thông rõ ràng là tuyệt thế cao nhân tung hoành hắc liên, sao lại thành người kim liên rồi? Chẳng lẽ là hắn thật sự đã nhậm nhầm người?
Trong lúc nghi hoặc, chưởng ấn đã tới trước mặt. Đạo lực lượng bắn ra, không gian xé rách. Ngay lúc này Lục Châu đột nhiên nói: “Định!”
Điện hồ trong khoảnh khắc lan tràn tứ phía, vạn vật đều dừng lại. Chưởng ấn thẳng tắp đánh vào ngực lão giả, đạo lực lượng không gian cũng không chống cự được.
Lục Châu vốn cho rằng lão giả sẽ ăn thiệt thòi, nhưng không ngờ khi bị đánh bay, hắn lại đột nhiên biến mất, một giây sau đã xuyên qua không gian, đến trước mặt Lục Châu đánh ra một chưởng.
Song chưởng hai người lại va chạm. Oanh! Đôi bên bay ngược ra sau.
Lòng bàn tay Lục Châu truyền đến một cảm giác tê dại, trong lòng kinh ngạc bởi lực lượng của đại thánh nhân.
Đại thánh nhân nắm giữ lực lượng quy tắc rất thuần thục, có thể trong phạm vi nhất định điều động quy tắc không gian và thời gian. Ngoài ra Lục Châu có cảm giác người trước mặt còn nắm giữ quy tắc khác nữa.
Lục Châu nhìn chằm chằm lão giả. Nếu thật sự đánh không lại, Lục Châu chỉ có thể lãng phí mấy tấm Một Kích Chí Mạng để dạy hắn cách làm người. Cho dù hắn có ngưng tụ Thiên Hồn Châu cũng phải kiêng kỵ ba phần.
Cũng may đối phương chỉ là đại thánh nhân, nếu Thái Hư phái tới một đạo thánh hoặc đại đạo thánh thì Lục Châu chỉ có thể thi triển Thời Chi Sa Lậu, dùng ngọc phù mang đám đồ đệ truyền tống đi.
Lão giả cũng kinh ngạc nhìn Lục Châu, trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Ngươi đánh đủ chưa?”
“Hả?”
“Lão Lục, khi ngươi đánh ra kim chưởng ta còn tưởng là mình nhận nhầm người. Nhưng mà… lực lượng ẩn chứa bên trong chưởng ấn đã nói rõ ngươi chính là Lục Thiên Thông, khỏi mất công lừa gạt ta nữa. Nếu còn trở mặt không chịu nhận người quen, ta sẽ không cho ngươi đi vào Thiên Khải Chi Trụ.” Lão giả hầm hừ nói.
Lục Châu thu hồi cương khí hộ thể. Nghe lời này có vẻ còn cơ hội tiến vào Thiên Khải Chi Trụ nha.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Lục Châu hỏi.
Lão giả cười nói: “Hơn 30.000 năm trước, trừ Đoan Mộc chân nhân ta ra thì còn ai tung hoành hắc liên cùng ngươi? Chỉ là… bây giờ ta đã là Đoan Mộc đại thánh nhân, tu vi cao hơn ngươi rồi. Lão Lục, đừng trách ta bắt nạt ngươi, vừa rồi nếu không phải ngươi đánh lén ta thì người thua thiệt chắc chắn là ngươi đó.”
“Ngươi là Đoan Mộc Điển?” Lục Châu kinh ngạc nói.
“Ngươi rốt cuộc cũng nhớ ra ta!” Đoan Mộc Điển vui vẻ đi tới.
Tuy nhiều năm đã trôi qua nhưng bọn hắn là người quen cũ, là đồng đội kề vai chiến đấu đồng sinh cộng tử, cảm tình sẽ không vì thời gian mà trở nên xa cách.
Chuyện cũ như một thước phim chạy thật nhanh trong đầu Đoan Mộc Điển. Hắn bước tới vỗ vai Lục Châu, vốn định ôm Lục Châu một cái nhưng nhìn dáng vẻ cự tuyệt của đối phương bèn buông tay xuống nói:
“Không ngờ ngươi lại không chết!”
Lục Châu nhìn hắn. “Ngươi rất muốn lão phu chết?”
“Đương nhiên không.” Đoan Mộc Điển thở dài nói, “Nhớ ngày đó chúng ta liên thủ trấn áp hắc liên, cho thiên hạ một mảnh thái bình thịnh thế, được vạn dân kính ngưỡng và ủng hộ… lại không ngờ được rằng Thái Hư muốn mang chúng ta đi. Đến bây giờ ta vẫn không hiểu vì sao ngươi lại đột nhiên mất tích?”
“Mất tích?” Lục Châu hoàn toàn chẳng biết gì về chuyện của Lục Thiên Thông.
Đoan Mộc Điển nghi hoặc hỏi: “Chúng ta đồng thời tiến vào Thái Hư, vốn sẽ có tương lai tốt đẹp thế nhưng ngươi đột ngột biến mất… chẳng lẽ ngươi đã quên hết rồi?”
Lục Châu lắc đầu, biểu lộ mình không nhớ.
Đoan Mộc Điển nhìn Lục Châu vẻ dò xét, đi quanh người hắn mấy vòng, sau đó nhìn về phía đám người bên cạnh. “Các ngươi là?”
“Đồ nhi của lão phu.” Lục Châu đáp.
Đoan Mộc Điển thở dài: “Ngươi luôn muốn truyền cho thiên hạ con đường tu hành của mình, bây giờ xem như cũng được toại nguyện.”
Nghe vậy Lục Châu bỗng nhớ tới Giảng Đạo Chi Điển. Có lẽ sau khi thu hoạch được Giảng Đạo Chi Điển của Ma Thần, Lục Thiên Thông mới có suy nghĩ muốn truyền đạo?
“Chuyện đã rất lâu, lão phu đã quên đi ít nhiều.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Quên cũng tốt.” Đoan Mộc Điển nắm lấy cánh tay Lục Châu lôi kéo vào trong sân viện. “Tu vi của ngươi cũng có tiến bộ, nhân dịp này cùng ta trở về Thái Hư, đi gặp Điện chủ đi.”
Lục Châu giãy khỏi tay hắn nói: “Chuyện trở về Thái Hư không cần gấp gáp.”
“Ý của ngươi là?”
“Người trong Thái Hư muốn mưu hại lão phu, lão phu sao có thể tự chui đầu vào lưới?” Lục Châu nói.
Nghe vậy, Đoan Mộc Điển kinh ngạc nói: “Bởi vì người trong Thái Hư muốn giết ngươi nên ngươi mới đột ngột rời khỏi đó?”
Biểu tình trên mặt hắn trở nên nghiêm túc, một chưởng vỗ xuống. Oành!
Chiếc ghế lắc hoá thành bột mịn.
“Lẽ nào lại như vậy! Có người nói với ta ngươi đi Vô Tận Hải chấp hành nhiệm vụ, chết vì đối chiến với Côn Bằng!” Đoan Mộc Điển cắn răng nói.
Lục Châu hừ một tiếng: “Tu vi lão phu làm sao có thể đi giết Côn Bằng?”
Đoan Mộc Điển gật đầu: “Đúng là như vậy thật. Bây giờ ngẫm lại mới thấy ta bị tiểu nhân che mắt… Là ai mưu hại ngươi? Ngươi nói đi, ta sẽ đến trước mặt Điện chủ cáo trạng hắn!”
Vốn còn cảm thấy Đoan Mộc Điển thông minh, không giống như hậu nhân Đoan Mộc Sinh chân chất thành thật, bây giờ nhìn lại mới thấy ngoại trừ nhanh mồm nhanh miệng hơn thì đầu óc Đoan Mộc Điển cũng chả khác hậu nhân của hắn là bao. Đúng là không phải người một nhà thì không vào cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận