Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1694

Lục Châu nhíu mày, cái hiểu cái không. Vốn định đánh cho hắn mấy cái tát để tỉnh táo lại, nhưng những lời này khiến cơn tức giận trong lòng Lục Châu tiêu tán.
Có một số việc vẫn nên để hắn tự mình chịu trách nhiệm đi thôi.
Lục Châu thở dài một tiếng, phất tay rồi quay lưng đi.
Tư Vô Nhai hiểu ý, cung kính dập đầu ba cái với Lục Châu.
Hoàng Thời Tiết muốn nói lại thôi, vốn định mở miệng ngăn cản nhưng rốt cuộc vẫn lặng im không nói.
Tư Vô Nhai ngẩng đầu nói: “Xin sư phụ giúp đồ nhi hộ pháp. Nhiệt độ cơ thể Giang Ái Kiếm vẫn còn, kỳ kinh bát mạch vẫn có thể lưu thông. Nhưng càng để lâu thì càng nguy hiểm.”
Lục Châu quay đầu nhìn hắn một cái không nói gì, nhưng hai tay chắp ở sau lưng, bắt đầu nhìn chằm chằm đám người Dương Kim Hồng.
Tư Vô Nhai đi tới bên cạnh Giang Ái Kiếm, trong mắt xuất hiện hồng quang yếu ớt, nhấc tay phải lên tự vạch vào cánh tay trái.
Máu tươi đỏ thắm chảy ra, huyết khí bao trùm toàn thân Giang Ái Kiếm.
“Huyết khí thật là cường thịnh.” Hoàng Thời Tiết sợ hãi than.
Huyết khí càng lúc càng tràn đầy tựa như một tầng sương mù, có huyết khí rơi xuống, có huyết khí lăng không lơ lửng. Đám huyết khí dưới mặt đất hoá thành những chữ triện màu đỏ.
Lúc này, sau lưng Tư Vô Nhai ẩn ẩn xuất hiện một đôi cánh lóng lánh kim quang. Huyết vụ vờn quanh, một đoàn ánh sáng màu xanh nhạt lượn lờ toát ra từ trong đan điền khí hải…
Dương Kim Hồng nhíu chặt mày nói: “Hạt giống Thái Hư?!”
“Là hạt giống Thái Hư! Hạt giống Thái Hư!!” Bàn tay Dương Kim Hồng nắm lại, chiếc nhẫn ngọc trên tay vỡ nát, hoá thành bột mịn.
Lục Châu vung tay đánh ra một chưởng, Dương Kim Hồng lại phun máu bay ngược ra sau. Năm người kia nhanh chóng vọt ra đứng phía sau hắn tạo thành tấm đệm người.
Dương Kim Hồng che ngực, trong mắt hiện lên sát ý: “Lấy mạnh hiếp yếu?”
Lục Châu nhìn hắn: “Ngươi ngấp nghé hạt giống Thái Hư?”
“Ta không có!”
“Lão phu nói có thì là có.”
“Ngươi…”
Lục Châu cúi đầu nhìn bột phấn tản mát đầy đất. Hạt giống Thái Hư đã bị phát hiện, không thể để bọn hắn rời đi.
“Thái Hư ở chỗ nào?” Lục Châu hỏi.
Dương Kim Hồng thở hổn hển đứng dậy, dáng vẻ và khí sắc trở nên hoàn toàn khác trước: “Thế giới này ai cũng e ngại Thái Hư, nhưng lại đều muốn chạy tới đó. Người trong Thái Hư muốn chạy ra, người ngoài Thái Hư lại muốn chạy vào, ha ha ha.”
Dương Kim Hồng nói xong, bỗng chỉ tay lên trời: “…Ở trên đó.”
“Trên trời?”
Lục Châu nghi hoặc nhìn lên không trung rỗng tuếch. Có thấy cái bóng nào của Thái Hư đâu?
Dương Kim Hồng nói: “Người bình thường không nhìn thấy được Thái Hư, chỉ có Thái Hư chủ động tìm kiếm người khác, không ai có thể tìm thấy nó. Cho dù ta nói với ngươi Thái Hư ở trên trời, ngươi cũng không cách nào tìm được…”
Lục Châu hỏi: “Thái Hư vì sao lại rời khỏi bí ẩn chi địa?”
Dương Kim Hồng lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ người này lại biết Thái Hư bắt nguồn từ bí ẩn chi địa.
“Ta cũng không rõ. Đại địa tách rời đã là chuyện hơn 100.000 năm trước.”
Lục Châu không tin lời hắn. “Thái Hư cao thủ nhiều như mây, chẳng lẽ không có Thánh nhân nào sống hơn 100.000 năm sao?”
Nói đến chuyện này, Dương Kim Hồng gật đầu:
“Đương nhiên là có, trong Thái Hư có ít nhất mười hai vị Thánh nhân, trong đó cũng có đại thánh nhân. Chỉ là bọn hắn sống ở trời nam đất bắc, chúng ta không phải muốn thấy là thấy được. Như lời ngươi nói, Thái Hư bắt nguồn từ bí ẩn chi địa, độ rộng lớn của nó còn vượt qua cả bí ẩn chi địa.”
Lục Châu rơi vào trầm tư.
Nếu lớn hơn cả bí ẩn chi địa thì lẽ ra phải rất dễ tìm mới đúng. Cửu liên cho đến nay vẫn không tìm được Thái Hư, chẳng lẽ nó được ẩn tàng trong một trận pháp thượng cổ cường đại nào đó?
Càng nghĩ càng thấy rất có khả năng này.
“Hạt giống Thái Hư thành thục sau mỗi 30.000 năm, nghe nói có được hạt giống tất thành Chí Tôn. Hiện nay thời gian đã trôi qua rất lâu, chẳng lẽ Thái Hư lớn như vậy lại không có một Chí Tôn nào?” Lục Châu hỏi.
Dương Kim Hồng cau mày nói: “Đương nhiên là có!”
Nói xong lời này, hắn lặng lẽ quan sát biểu tình của Lục Châu. Nghe được Thái Hư có mười hai vị Thánh nhân, còn có Chí Tôn, tin rằng bất kỳ người nào cũng sẽ cảm thấy kiêng kỵ.
Khi Lục Châu còn đang suy nghĩ, Trọng Minh Sơn đột nhiên rung động như xảy ra động đất.
Dương Kim Hồng đảo mắt, cau mày nói: “Rốt cuộc vẫn xảy ra.”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Xảy ra cái gì?”
“Các hạ đến Trọng Minh Sơn, hẳn đã nhìn thấy bộ dáng của nó. Trọng Minh Sơn còn có tên gọi khác là ‘vùng đất thất lạc’, là một góc rơi ra từ Thái Hư. Trọng Minh tộc tìm đến nơi này cư trú, đổi tên cho nó. Hiện tượng mất cân bằng tăng lên, đến cả Trọng Minh Sơn cũng không tránh khỏi.” Dương Kim Hồng nói.
Lục Châu cảm nhận được giữa thiên địa có một loại lực lượng vô hình kết nối toàn bộ đồ vật thành một khối. Cửu liên cũng vậy, Trọng Minh Sơn cũng vậy, dù là bí ẩn chi địa hay Thái Hư… cũng vốn là một thể.
Vậy thì… rốt cuộc lực lượng gì đang chi phối những thứ này?
Soạt !
Nơi xa truyền đến tiếng sóng biển vỗ mạnh vào bờ. Từng đạo thanh âm trầm thấp của hải thú vang lên.
Chúng nó đang kéo tới.
Lục Châu trầm giọng nói: “Ai dám tự tiện di chuyển, lão phu lấy mạng kẻ đó.”
Hư ảnh Lục Châu loé lên, nhìn về phía Tư Vô Nhai và Giang Ái Kiếm trong địa cung. Hắn đẩy ra hai toà kim liên mang theo sinh cơ bay về phía Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y.
Dưới tác dụng thần kỳ của thần thông trị liệu, Hoàng Thời Tiết nhanh chóng khôi phục.
Lý Cẩm Y vốn đã thiêu đốt khí hải, nhưng được thần thông Thiên thư trị liệu, đan điền khí hải của nàng dần dần khôi phục trở lại như trước. Sinh cơ không chỉ chữa khỏi cho nàng mà còn du tẩu trong kỳ kinh bát mạch, có xu hướng muốn đột phá.
Lý Cẩm Y lập tức ngồi xếp bằng tại chỗ, bắt đầu tu hành.
Hoàng Thời Tiết khẽ gật đầu nói: “Đa tạ Cơ huynh.”
“Tiện tay mà thôi.”
Hiện tại chỉ cần chờ đợi hoán huyết chi thuật của Tư Vô Nhai hoàn thành.
Lục Châu không biết phải đợi bao lâu, điều hắn có thể làm lúc này chỉ là bảo vệ đám người, không để Tư Vô Nhai và Giang Ái Kiếm bị quấy nhiễu.
Hắn đứng chắp tay tại lối vào địa cung, tựa như một toà núi lớn ngăn trở mọi nguy hiểm. Trường bào trên người hắn ẩn hiện quang hoa, dung nhập với thiên địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận